Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 4: Ánh đèn sân khấu
Trước hôm khai giảng, dì Mai đã ghi địa chỉ tiệm may ra một tờ giấy nhỏ, dúi vào tay tôi cùng ít tiền lẻ rồi bảo: “Tự mình đi thuê áo dài đi, cho quen.”
Thế là tôi đạp xe một quãng đường khá xa, nắng xuyên qua tán cây đổ thành những mảnh sáng lốm đốm trên vành nón, lòng bồn chồn như thể sắp được chạm tay vào điều gì đó thiêng liêng.
Tôi là một cô gái thật thà, từ nhỏ đã hay mơ mộng. Chỉ mong tới ngày mình đủ lớn để được khoác lên người chiếc áo dài trắng, không phải để “điệu đà”, mà vì tin rằng khi ấy, mình sẽ trưởng thành theo một cách rất riêng: dịu dàng, kín đáo.
Nhận thức mơ mộng đó cũng được đúc kết lại nhờ những điều mà bà nội dành cho tôi, bà cũng là một người phụ nữ rất yêu thích được tôn nét đẹp nữ nhi.
Tôi đã hình dung cảnh mình bước vào sân trường, mái tóc dài buông suông, rũ xuống như dòng mực chảy trên nền vải trắng.
Hai sắc tương phản ấy, đen và trắng, sẽ làm tôi nổi bật, nhưng không phải kiểu nổi bật ồn ào. Mà là vừa vặn, đủ để thấy mình cũng đẹp theo cách riêng của mình.
Dì Mai còn cẩn thận cho tôi mượn một đôi giày cao gót màu kem nhạt, giúp mỗi bước đi đều phải nhẹ nhàng, giữ ý.
Tôi chưa quen, đi vài bước đầu còn chông chênh, nhưng rồi cũng tự nhủ phải học cách đứng vững để có thể bước vào ngày khai giảng với con đường thuận lợi.
Hôm đó là một ngày nắng vừa phải. Tiết trời ấm áp đổ bóng của nắng sớm xuống con đường, trải dài thành những vệt vàng dịu nhẹ, đè lên dáng tôi đang hớn hở đạp xe, tà áo dài trắng khẽ tung bay sau hông.
Bánh xe lăn qua từng ổ gà nhỏ, lạo xạo tiếng sỏi, nhưng lòng tôi lúc đó cứ nhẹ tênh như đang trôi giữa một ngày mộng tưởng.
Mãi đến khi đến gần cổng trường, tôi mới dần nhận ra, hầu hết học sinh đều có cho mình con xe máy điện, xe tay ga, hoặc những chiếc xe phân khối nhỏ sáng bóng, tấp nập đi ngang qua tôi.
Nhìn kĩ lắm mới thấy vài người vẫn đi xe đạp như tôi, nhưng là xe đạp thể thao rất đắt tiền, khung nhôm bóng loáng, có vẻ như chỉ dùng để rèn thể lực chứ không phải đi học hằng ngày.
Còn tôi, ngồi trên chiếc xe đạp Phượng Hoàng mà bà nội đã cất giữ từ thời còn đi chợ sớm, để tôi có cái dùng cho việc đi lại.
Chiếc xe nhẹ tênh, tiếng xích lách cách, yên ngồi đã sờn da theo năm tháng.
Và trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy mình nhỏ bé lạ thường giữa một thế giới đang lớn nhanh hơn mình tưởng.
Nhưng tôi vẫn đạp tiếp, lưng ướt mồ hôi nhẹ, tà áo dài dính vào sau lưng.
Bởi tôi biết, dù có chậm hơn mọi người một chút, thì mình cũng đang tiến về phía ngày đầu tiên của một chặng đường mới, bằng tất cả những gì mình có.
Trường Nguyễn Huệ cách nhà dì Mai không xa lắm. Đối diện với cánh cổng rộng lớn đang chào đón từng học sinh đã bước qua tuổi mười bốn, không khỏi mang lại cho tôi một cảm giác khó tả, như thể là một buổi đóng dấu để khẳng định cho việc tôi đã thực sự trở thành một phần của ngôi trường này.