Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 39: #1 Thảm cảnh - Anh Hướng
“Dì Mai ơi, Hạnh mới về.” Tôi dắt xe vào sân, giọng còn lẫn chút hơi gió từ ngoài đường.
Thói quen cũ khiến tay lái tự động hướng về đúng cái góc quen thuộc dưới hiên nhà. Nhưng khi nhìn tới nơi, tôi nhận ra chỗ mình thường dựng xe đã bị chiếm mất.
Một chiếc xe máy màu đỏ đô bóng lấp lánh nằm đó, ngạo nghễ như thể rất quen với nhà này. Tôi đứng im, ánh mắt bám theo từng tia sáng phản chiếu lấp lánh dù tay vẫn đang gạt chân chống. Không hiểu sao, màu đỏ ấy làm tôi thấy hơi khó thở. Chỉ đến khi dì Mai gọi một tiếng, tôi mới sực ngoái đầu lại.
“Anh họ của Hạnh đang ở đây đấy, anh Hướng ấy mà.” Dì vừa nói, vừa nắm lấy tay tôi như thể sợ tôi sẽ tìm cách quay đầu bỏ chạy. “Ra chào hỏi anh đi, hồi nhỏ hai đứa chơi với nhau suốt mà”
Tôi để yên cho dì kéo, tim đập nhè nhẹ như có ai gõ cửa trong ngực. Bước chân hơi chậm lại khi tới trước cửa phòng khách. Tôi khẽ liếc, thấy bóng một người đàn ông đang ngồi nghiêng bên bộ ghế gỗ, lưng rộng, áo sơ mi trắng, tóc cắt gọn.
Phải đến lúc anh Hướng ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn của tôi, tôi mới lí nhí chào.
“Hạnh…chào anh Hướng”
Giọng tôi nhỏ quá, như lọt thỏm giữa khoảng nhà trống. Câu chào vừa buột ra đã khiến tai tôi ửng đỏ, và tôi không chắc mình vừa chào bằng giọng con nít hay người lớn.
Anh Hướng nhướn mày khi thấy tôi, trên gương mặt điển trai liền nở một nụ cười hiền như thể lời chào vừa rồi của tôi là điều gì đó dễ thương lắm. Rồi anh đứng dậy, bước chậm về phía tôi, dáng đi không vội vàng nhưng vẫn khiến tôi luống cuống nhìn đi chỗ khác.
“Đấy, hai anh em ngồi nói chuyện với nhau đi” dì Mai vừa nói vừa buông tay khỏi vai tôi, giọng vui vẻ. “Dì ra nấu cơm tối”
Dì rời đi rất nhanh, còn tôi thì ngơ ngác đứng lại đó, tay vẫn cầm quai cặp mà không biết phải làm gì tiếp theo.
“Hạnh lớn từng này rồi sao?” Anh Hướng đã đến sát, bàn tay có đeo nhẫn bạc khẽ đặt lên vai tôi. Ngón cái xoa một cái nhẹ, đủ để làm lớp vải áo đồng phục nhăn lại.
“Nhớ bữa nào em còn chập chững tập đi…” Giọng anh đều đều, nhưng tôi không rõ là đang đùa hay đang thử gợi lại điều gì đó sâu xa hơn.
“Em có nhớ anh không?” Anh nghiêng đầu, mỉm cười, như thể rất quen thuộc.
Tôi mím môi lúng túng.
“Hạnh…” Tôi mở miệng, nhưng chỉ có vậy. Cố đào sâu vào não nhưng trí nhớ đã bị mắc kẹt ở đâu.
Anh Hướng im lặng một lúc, như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi anh mở lời, cố rút bớt sự ngượng nghịu trong không khí.
“Dù sao cũng mấy năm rồi chưa gặp. Em không nhớ cũng phải thôi” Anh vỗ nhẹ lên vai tôi, bàn tay ấm, nhưng cái vỗ ấy hơi thừa, giống như một thói quen mà anh giữ lại để làm dịu người đối diện. Rồi tay anh trượt xuống hai bên hông quần, đảo mắt như đang tìm lời tiếp theo.
“Chứ anh nhớ em lắm đó. Vậy mà suýt nữa không nhận ra.”
Tôi còn chưa biết phải cười thế nào cho đúng thì anh đã cúi nhìn xuống, đôi mắt thoáng nghịch ngợm.