metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 38: Khi tay chưa kịp buông

  1. Metruyen
  2. Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút
  3. Chương 38: Khi tay chưa kịp buông
Prev
Next

Tôi giật mình đứng dậy, chỉ mong Thế Vinh không để ý đến cái cảnh tượng tôi vừa ngồi bệt dưới đất, tóc tai ướt rối, mặt mũi còn loang vết mệt. Trông chắc chẳng ra làm sao.

Cậu ta đang đứng trước cánh cổng đã khoá, vẫn là chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans đen sau giờ tan học, nhưng không hiểu sao trong mắt tôi lúc này trông thật bí bách.

Gió vẫn thổi nhẹ, thổi cả mấy sợi tóc rối của Vinh vào mắt.

Cậu ta lơ đãng gỡ tóc ra khỏi trán, cử chỉ lơ đãng như người ta làm khi chẳng biết nói gì.

Tôi nhìn mà có cảm giác cậu đang cố tình tìm một cái cớ để né tránh ánh mắt mình, ánh mắt vẫn còn đọng lại thứ gì đó mong manh từ cơn sốt và sự ngượng ngùng chưa tan.

Định mở cổng thì tôi nhớ ra bản thân không được tuỳ ý mời người khác vào, thế là tôi chỉ còn cách đứng sau cánh cổng, tay nắm lấy khung sắt, ánh mắt lén nhìn ra, như kiểu người ta đứng đợi ai đó mà chẳng biết chờ làm gì.

Có lẽ Vinh không nghĩ là tôi sẽ để cậu ấy đứng ngoài. Cậu hơi nghiêng đầu rồi nhíu mày.

“Sao lại để tôi ngoài này?”

“Hạnh không được mở cổng.” Tôi ngước nhìn cậu, rồi cụp mắt xuống như thể vừa mắc một lỗi nào đó.

“Có phải người lạ đâu mà lo?” Thế Vinh khẽ thở ra, ánh nhìn dừng lại nơi mắt cá chân tôi, rồi dịch lên tóc tai còn lòa xòa. Cậu ta hình như đang đánh giá gì đó mà không nói ra. “Học không lo học, còn ở nhà nghịch ngợm.”

“Đâu có!” Tôi phản ứng ngay. “Sáng nay Hạnh bị ốm.”

“Thấy Hạnh khoẻ re mà.” Vinh mỉm cười. Cậu vẫn không nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt cứ trôi đi như sắp rớt xuống đâu đó. “Ốm mà để tóc ướt sũng thế kia?”

Vừa nói, cậu vừa chỉ tay vào đầu tôi, động tác chậm rãi như thể đang vẽ một nét mực trong không khí.

“Để vậy cho mát.” Tôi đáp bâng quơ, chẳng biết nên giải thích thế nào cho đỡ ngốc.

“Nói chuyện thế này…cứ như đi thăm tù nhân vậy.” Vinh nheo mắt, rồi bất ngờ cúi người thấp xuống, đưa mặt đến ngang tầm với tôi. Khoảng cách gần đến mức tôi có thể đếm được lông mi của cậu.

Tôi nghiêng đầu, môi hơi mím lại để kìm nụ cười vụng về. Tay tôi không hiểu sao lại luồn ra khỏi khe khung cửa, cánh tay nhỏ như một cọng cỏ vươn ra qua rào giậu.

Vinh nhìn bàn tay tôi bằng ánh mắt khẽ động, như thể có một con bướm vừa bay lướt qua khóe mắt.

Cậu cũng đưa tay ra, chạm nhẹ vào các đốt ngón của tôi bằng ba đầu ngón tay, động tác nhẹ như thể đang thử nước trong bể, hoặc sờ vào vết thương chưa kịp lành.

Rồi như chưa đủ, Vinh áp nhẹ lòng bàn tay mình dưới tay tôi. Cảm giác chỉ cần cậu khép ngón lại thôi là tôi sẽ bị gói gọn trong bàn tay ấy.

Ngón tay của Vinh thon và dài, làn da đẹp ơi là đẹp. Vậy mà vẫn thấy cậu lom khom phụ bác Oanh nhổ rau, bắt sâu, đập chuột phá lúa với đôi tay trần ấy. Khớp tay lộ rõ, gân tay nhạt như sợi chỉ thêu dưới lớp da ngăm.

Tiếng xe máy từ đầu ngõ vọng lại khiến tôi giật thót, vội rụt tay về như kẻ vừa lén làm điều gì không nên. Thế Vinh cũng ngoái đầu nhìn theo, hàng mi khẽ động.

Là dì Mai và Tố Như đã về, mỗi người đi một chiếc xe, tiếng máy nổ và lạch cạch của xe đạp xé toạc bầu không khí im ắng giữa trưa.

“Hồng Hạnh, sao không mời bạn vào nhà?” Dì Mai vừa nói vừa tắt máy xe, mắt liếc qua Thế Vinh với nụ cười nửa khách khí, nửa trách yêu.

“Hạnh sợ…” Tôi lí nhí, bàn tay vẫn còn ấm dấu tay ai, đang khẽ xoa xoa như để xoá đi cảm giác chưa kịp rõ tên. Tôi loay hoay mở cổng, chưa kịp giải thích hết thì dì Mai đã chen lời:

“Sợ cái gì mà sợ? Người ta tới còn không chịu mở cửa, lại rụt rà rụt rè như đứa ở đợ.”

Tôi im lặng, cổ họng nghẹn lại bởi một thứ không rõ là xấu hổ hay ngờ ngợ buồn.

Tôi cúi đầu thật thấp, tóc mái rũ xuống che cả nửa mặt. Không dám nhìn dì, càng không dám nhìn Tố Như, người vừa dựng chân chống xe xong, đang khoác cặp lên vai và bước vào nhà.

Tôi thấy mình nhỏ hẳn đi, như một vết nhòe giữa sân gạch đang khô dần dưới nắng.

“Mà bạn đến chơi mà để tóc tai, người ngợm luộm thuộm như vậy hả?” Dì Mai vừa đi vào nhà vừa buông thêm một câu.

Giọng nói không to, nhưng đủ sắc để gợn lên một nếp nhăn giữa hai hàng lông mày tôi.

Tôi vội cúi đầu thấp hơn, cố giấu đi nét mặt đang lúng túng bằng mái tóc còn ẩm, xõa sượi như mớ rong chưa kịp vớt.

Trong lòng chỉ mong sao cơn nắng gắt ngoài sân có thể làm tôi tan đi luôn, khỏi phải đứng đây thêm nữa.

Tôi vẫn cảm thấy sau lưng mình có ánh mắt của Thế Vinh.

Cậu không nói gì, nhưng sự im lặng đó lại khiến lòng tôi rối như búi chỉ.

Có thể… cậu đang nghĩ tôi quê mùa thật, bày đặt ra dáng thục nữ, rồi bị mắng trước mặt không biết chui vào đâu.

Dù vậy, tôi vẫn nuôi một chút hy vọng, hy vọng cậu sẽ nói đỡ một câu, dù chỉ là bâng quơ cho tôi đỡ ngượng.

Nhưng thay vào đó, cậu nói.

“Tôi về đây.”

Tôi hơi giật mình, ngỡ cậu nói vậy là để thoát ra khỏi tình huống khó xử. Giống như ai đó tìm cớ để rút tay ra khỏi vũng nước đục.

Tôi chẳng biết phải đáp gì. Chỉ biết đứng đó, bấu nhẹ các đầu ngón tay lại với nhau. Mắt cúi xuống, không biết mình đang nhìn nền gạch, hay nhìn vào khoảng trống mà cái bóng của Vinh để lại.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 38: Khi tay chưa kịp buông"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz