Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 35: Thổ lộ
Cái bóng của tôi và Vinh đổ dài dưới ánh đèn cổng, hai dáng người lặng lẽ hiện ra trước mắt nhau trong một khoảnh khắc vô tình, chẳng ai định trước.
Tôi đứng trước ngưỡng cổng nhà dì. Trời quạnh hiu không một ngọn gió, vậy mà nơi khoé mắt vẫn đâu ra một giọt mưa, thứ nước âm thầm trào ra từ sâu trong lòng, chẳng cần đến mùa.
“Sang đây, mẹ tôi không có nhà.”
Thấy Vinh đứng vẫy tay gọi lại, tôi vừa quệt nước mắt vừa lầm lũi bước tới, từng bước nặng nề như ai đổ nhựa dưới đường, chẳng kịp mang dép, mà hình như cậu ấy cũng chẳng để ý.
Tôi lau mặt cho có, chứ nước mắt vẫn chảy tua tua như vòi nước hở van. Vài giọt rơi xuống vạt vải xô của áo ngủ, đọng lại trên những nhánh hoa nhí như một trận mưa nhỏ.
“Hạnh mà khóc nữa, chắc hàng xóm nghĩ tôi làm gì có lỗi với Hạnh mất”
Vinh vẫn đứng tựa vào cổng, vẻ mặt chẳng khác gì đang ngắm tranh, rồi đưa tay quệt nhẹ má tôi làm như lau mồ hôi, nhưng ai chẳng biết là nước mắt.
Nước mắt tôi vốn đã lặng rồi, cứ ngỡ sẽ thôi trào ra nữa. Vậy mà không hiểu sao, chỉ cần ánh mắt Thế Vinh chạm nhẹ qua thôi là chúng lại rưng rưng.
Giống như ai đó vừa lén rắc thêm ít tiêu vào mắt tôi, khiến từng giọt cuộn tròn lại ở khoé mi, long lanh như mấy viên ngọc trai còn đang nấn ná chưa muốn rơi xuống.
Vinh nhìn thấy thì lại cười khẽ, kiểu cười vừa thương vừa trêu, rồi cứ thế mà đưa tay lau mặt tôi, nhẹ nhàng như đang gom những hạt sương rơi lạc từ một buổi sớm mù sương.
Cậu ta không nói gì, chỉ vừa lau vừa toe toét như nhặt được kho báu, còn tôi thì bối rối chẳng hiểu cậu đang cười gì.
Cũng vì thế mà tôi vội vã nuốt hết mọi nỗi nghẹn trong cổ, khẽ nghiêng đầu tránh ánh nhìn của cậu.
Tôi thấy mặt mình nóng ran, không rõ là do xấu hổ hay do tay Thế Vinh vẫn chưa chịu rời khỏi má mình.
“Vinh không hỏi vì sao Hạnh buồn à?” Tôi ngẩng đầu, cố giấu vẻ e dè nhưng trong lòng lại có chút gì đó như đòi hỏi.
“Buồn thì buồn, sao phải hỏi?” Thế Vinh đáp, vẫn cái kiểu nhẹ hều như thể chẳng có gì là quan trọng.
Trong mắt tôi chắc lúc đó hẳn ánh lên chút hụt hẫng, thứ cảm xúc mình chẳng kịp giấu kỹ trước ánh đèn cổng nhợt nhạt.
Thấy vậy, Vinh im lặng một thoáng. Rồi cậu ta khẽ thở dài, giọng trầm xuống, như có gì đó bị mắc kẹt ở cổ họng.
“…Làm sao?”
Vì nom thái độ của Vinh có phần miễn cưỡng, tôi chẳng buồn nói gì thêm. Chỉ muốn xoay người đi thẳng, vì ở lại thêm, e là lại chất chồng thêm một chuyện chẳng mấy vui vẻ.
Nhưng rồi tôi lỡ bắt gặp ánh nhìn cau nhẹ của Vinh. Chưa kịp nghe cậu ấy hỏi gì, tôi đã vội mở miệng, như thể bị thôi thúc bởi một thứ tủi thân nào đó cứ chực trào ra.
“Hôm nay Hạnh bị cả lớp hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì?” Vinh nhướn mày, giọng không rõ ngạc nhiên hay chỉ là theo thói quen mà hỏi lại.
“Hiểu lầm Hạnh…cướp bồ người khác.” Tôi cúi đầu, giọng mỗi lúc một nhỏ, như thể càng nói càng thấy xấu hổ với chính mình.
“Ai? Của ai?” Vinh nghiêng đầu, thái độ giờ mới có chút quan tâm thật sự.
“Tùng Lâm…với Kim Anh.” Tôi chậm chạp buông ra hai cái tên. Nghĩ bụng Vinh chắc cũng chẳng biết mấy người đó là ai, nên càng thấy việc kể ra có phần thừa thãi.
“Sao lại hiểu lầm là cướp bồ?” Vinh nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm túc hẳn.
“Tại…Tùng Lâm ghé sát Hạnh quá” Tôi ấp úng, vừa nói vừa tránh nhìn vào mắt cậu ấy. “Không có gì đâu, chỉ là cậu ta nhặt kẹp tóc hộ, rồi…cài lại lên đầu Hạnh.”
Nghe vậy, Vinh bật cười khẽ, nhưng không rõ là cười vì buồn cười hay vì một lý do nào khác.
“Vậy thôi mà cũng bảo là cướp bồ người khác à?” Cậu ngả đầu tựa vào cánh cổng phía sau, giọng lười biếng nhưng không giấu được ý trêu chọc “Nên Hạnh mới đến tìm tôi trong tình trạng tức tưởi như này?”
Tôi mím môi, chẳng biết phản bác sao cho phải.
“Thì…Hạnh đâu biết tìm đến ai bây giờ?” Tôi lặng lẽ thổ lộ, cảm thấy tim mình khẽ rung lên một nhịp. “Ngoài Vinh ra thì đâu ai muốn nghe mấy chuyện này của Hạnh đâu.”
Tôi vẫn nghĩ, đối với Thế Vinh, lời nói ấy cũng chỉ nhẹ như gió thoảng, như bao lần tôi bày tỏ điều gì đó mà phản cậu thật bình tĩnh.
Vậy mà khi vừa liếc lên, chỉ định xem Vinh có cười giễu gì không, tôi lại bắt gặp nụ cười méo xệch như sắp khóc trên môi cậu.
Cái kiểu gượng gạo ấy khiến tôi bất chợt sững lại, chẳng hiểu đó là cảm động hay xót xa.
“…Ngoài tôi ra, Hạnh không còn ai sao?” Vinh hỏi, giọng bỗng trầm đi một chút.
“Thì…còn bà nội” tôi trả lời, khẽ nhíu mày “Mà giờ không được gặp bà.”
Chưa kịp nghĩ thêm gì, tôi đã bị kéo vào một vòng tay siết chặt. Thế Vinh hình như cứ thích làm mấy chuyện đột ngột như vậy, không báo trước, không cho tôi chuẩn bị.
“Thật vui vì được Hạnh tin tưởng đến vậy…” Cậu ấy nói khẽ bên tai, giọng trầm mà dịu như một lời cảm ơn cất sâu trong lòng ngực.