metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 33: Ôm chặt thiên thần nhỏ

  1. Metruyen
  2. Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút
  3. Chương 33: Ôm chặt thiên thần nhỏ
Prev
Next

“Như ơi, chị mượn điện thoại được không?”

“Làm gì?” Tố Như nhăn mặt.

“Một chút… việc quan trọng”

“Mơ đi” Tố Như dứt lời rồi ra khỏi phòng.

Tôi đành co chân lại, ngồi bó gối một lúc rồi lồm cồm bò xuống chân bàn, với lấy hộp bìa cát tông cũ dưới đó. Kéo vào lòng, tôi mở nắp, đôi giày đỏ rách nát vẫn nằm nguyên như lần cuối cùng tôi cất lại.

Thở dài một tiếng, tôi chỉ định nhờ nó tra giúp cách khâu giày, nhưng đến cả việc mượn máy còn không được thì có lẽ mọi chuyện đều công cốc.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi tự hỏi sao ban đầu mình lại không nghĩ đến chuyện sang nhà Vinh, dù chỉ để hỏi mượn cái điện thoại.

Thế là tôi ôm đôi giày trong chiếc hộp cát-tông, lặng lẽ bước ra khỏi nhà như thể đang cõng theo một bí mật không muốn ai hay. Chiều muộn, bác Oanh vừa tan làm, đang đứng tưới mấy khóm cúc vạn thọ trước hiên. Từng giọt nước văng ra theo nhịp tay đều đặn, ánh hoàng hôn nhuộm ửng chiếc áo hoa của bác làm khung cảnh giống như một tấm tranh thêu cổ.

Thấy bóng tôi lấp ló lại gần, bác Oanh reo lên như thể đã chờ sẵn.

“Hạnh sang chơi hả? Con mang gì trong tay vậy?”

Tôi ôm chặt cái hộp vào lòng, môi lắp bắp.

“Dạ…Hạnh muốn mượn điện thoại của bác… để coi cách sửa giày ạ” Lời nói cắt đứt ý định ban đầu của tôi.

Bác Oanh chỉ cười, đặt bình tưới xuống, rũ nước khỏi tay rồi quệt tay vào vạt áo như một thói quen trước khi bước về phía tôi.

“Thế à? Đưa bác xem thử nào”

Tôi mở nắp hộp. Đôi giày đỏ nằm bên trong như hai con cá chép nhỏ đang hấp hối, vằn vện chỉ sứt da tróc một cách thê lương.

Bác Oanh nhìn một lúc rồi im lặng, khiến tim tôi như trôi tuột xuống đầu gối. Nhưng sau đó bác chỉ phá lên cười, cái cười hiền và thoảng mùi khói bếp.

“Úi giời, tưởng gì. Con Nhi nhà bác ở quê còn đứt dép ngày hai ba bận, có lần nó dùng kẹp giấy buộc dép đi học cả tuần không đứt nốt nào!”

Tôi nghe mà thấy nhẹ người hẳn, như thể vừa được phép mang một vết rách đi sửa lại mà không bị ai chê trách.

“Bác có cách mà. Vào đây đi con!”

Bóng lưng bác Oanh đi khuất vào nhà, tôi theo sau đưa mắt nhìn quanh, rồi dừng lại ở chiếc xe máy quen thuộc dựng bên hông tường, gương xe đã bị tháo từ khi nào không rõ.

Cái vẻ bất cần đến cẩu thả ấy như chính bản thân người sở hữu nó. Và chỉ cần thấy vậy thôi, tôi đã chợt nhớ đến cảnh Thế Vinh dựa tường với điếu thuốc cầm trên tay.

Tôi chưa từng nói với ai, cũng không nghĩ sẽ nói. Nhưng khi trông thấy cậu ấy bất ngờ xuất hiện trước mặt, tôi bỗng thấy mình như một kẻ mách lẻo vừa bị bắt quả tang, dù tôi chẳng hề hé miệng.

Thế Vinh bước tới, làm bộ bất ngờ lắm.

“Ô? Lâu lắm rồi mới thấy Hạnh qua đây chơi.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 33: Ôm chặt thiên thần nhỏ"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz