Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 31: Chút yên lòng
Chắc vì tối qua ngủ sớm, hoặc tại sáng nay là Chủ Nhật nên tôi thức dậy khi trời còn chưa hửng sáng.
Bụng dưới lại âm ỉ, kiểu đau nhắc mình còn đang trong những ngày không sạch sẽ.
Ngồi thơ thẩn trên mép giường một hồi lâu, tôi mới nhớ ra cuộn băng hôm qua Ánh Nhi đã dúi vào ngăn ba lô của tôi, vẫn còn một nửa để cầm cự mấy hôm.
Thật ra khi đó tôi đã nằng nặc từ chối, mà Nhi nhất quyết kêu nó không dùng loại này.
Thôi thì đã uổng công dậy sớm. Người khó chịu, da dẻ nhễ nhại. Mùi tanh nhẹ bốc lên từ đáy quần nơi miếng băng dán lệch tràn ra mép vải khiến tôi ngứa ngáy, không ngâm mình dưới nước thì quả là phí.
Tôi vươn vai vài cái rồi bước lại phía cửa sổ, dang tay kéo rèm sang hai bên. Gió len vào dịu nhẹ như bàn tay ai đó lướt qua má, chỉ để lại hơi lạnh lơ lửng sau một đêm mưa.
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, một lớp lam mỏng phủ trên nóc nhà bên kia, màu trời man mác buồn như khi tỉnh dậy sau một giấc mơ không nhớ được.
Ngắm trời, lại theo thói quen tôi nhìn xuống dưới thì nhận ra một chiếc ô tô đen lạ đang đỗ trước cổng nhà bác Trào, sau đó đã lập tức rời đi cùng với một bóng người kì lạ, dường như không phải người ở đây.
Tôi bước về phía phòng tắm, tay cầm sẵn miếng băng mới.
Đi ngang qua gương, tôi dừng lại một chút, không cưỡng được mà nghiêng đầu nhìn sát.
Môi sưng tấy, hồng lên lạ lẫm. Mép khô, có chỗ hơi tím.
Tôi chớp mắt, đứng thừ ra như chờ gương phản bác lại điều mình vừa nghĩ tới.
Vì là Chủ Nhật, ông bà ngoại lại ghé qua chơi, một phần để trông chừng bụng chửa của dì Mai.
Tố Như trông không được vui, chắc vì bà quan tâm hơi sát sao, mà kiểu quan tâm ấy thì con gái tuổi mới lớn ít khi thấy dễ chịu.
Tôi không trách nó.
Nếu là tôi, chắc cũng chẳng ưa.
Nhưng tôi không có cơ hội để khó chịu như thế, vì dẫu gì bà ngoại cũng chẳng để tâm tới tôi nhiều. Lúc nào cũng loay hoay bên dì Mai và Tố Như, hiếm hoi lắm mới quay sang hỏi tôi một câu, mà cũng thường là để nhắc nhở chuyện vặt.
Chỉ có ông ngoại là khác. Ông hay hỏi tôi như một đứa trẻ chưa lớn và hay quên, rằng tôi ăn gì chưa, học ra sao, có nhớ cô giáo dạy cách gieo vần không.
Có lẽ vì tôi là đứa duy nhất trong nhà còn chịu ngồi lại để nghe ông đàm đạo chuyện văn chương.
Ông ngoại mỗi lần nói là một lần ngân nga hát, giọng khàn đặc như chiếc radio cũ, có lúc hụt hơi lại còn sai lời.
Vậy mà vẫn cười, không để bụng, cứ thế cất tiếp câu sau bằng chất giọng như bụi vương đầu ngõ, vừa lạc thời vừa mộc mạc.
Cả nhà bảo ông lẩm cẩm, sống mãi trong mấy thứ lỗi thời, cứ lặp lại mấy bài chèo cũ kỹ nghe phát ngán. Nhưng tôi nghĩ chắc họ chưa bao giờ thật sự lắng nghe.
Thành thật mà nói, tôi thấy hay.
Lúc ông nghêu ngao mấy câu.
“Gió đưa cành trúc la đà,
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương…”
Tôi bỗng thấy như có ai đó ngồi bên mình, kể lại một thời khác, nơi con người không chỉ sống để lo mà còn biết ngâm nga để thở.
Hồi còn ở với bà nội, mỗi tối trước khi ngủ bà cũng hay khe khẽ ngân mấy câu, như thể lời ru dành cho chính mình.
Giọng bà chẳng cao, chẳng tròn nhưng thấm, hệt như mùi dầu gió hay mùi chăn cũ phơi nắng quen thuộc, đến mức chỉ cần khẽ nghe qua cũng biết đang ở đâu là nhà.
Hiếm hoi lắm mới có ngày được nghỉ, vì thế mà dì Mai gần như dành trọn cả ngày chỉ để ngủ.
Giấc ngủ của người mệt lâu ngày, giống như đang gắng bù đắp lại khoảng trống tích tụ suốt những tháng năm gồng mình bên chồng.
Dì Mai là người dễ ngủ, nhưng cũng dễ tỉnh. Chỉ cần bà ngoại lỡ tay chạm phải mấy cái bát, hay kéo dép sột soạt qua nền là trong phòng đã có tiếng quát vọng ra.
Đáng nói là dì quát tôi chứ không phải bà.
“Hạnh! Tao kêu mày tự lo cơm nước, sao cứ để bà mày đụng vô vậy hả?!” Dì im lặng chốc lát, rồi lại nói, lần này giọng kéo dài hơn, chua chát hơn”Cứ hở ra là rùm beng như ngoài chợ…”
Miệng tôi thì im, nhưng trong đầu đã loạn cả lên với hàng tá lời muốn cãi.
“Hạnh có nhờ bà đâu”
“Bà không cho Hạnh làm…”
“Mà thực ra…cũng đâu nhất thiết phải làm gì?”
“Hạnh bảo rồi mà, bảo bà nghỉ đi”
“Hạnh vẫn tự lo cơm nước mà…”
Từng câu, từng chữ dồn lại, nghẹn ngay cổ họng.
Cuối cùng, tất cả chỉ đọng lại thành một lớp ức chế mỏng nhưng nặng nề, như sương không tan được trong lòng ngực.
Từ hôm ấy, bà ngoại trong mắt tôi dần trở nên khó chịu hơn. Không phải vì bà làm gì sai, mà vì tôi không tìm được cách nào để giải thích, để nói rõ, cũng như không biết phải dằn ai cho đúng.
…
“Tố Như ơi, em đi đâu vậy?”
Tôi dụi mắt sau một giấc ngủ trưa, bước lò dò xuống cầu thang khi nghe tiếng động lạch cạch ngoài hiên.
“Sang nhà bạn”
“Vậy để chị ra chốt cửa”
Tôi đã định quay lại nhưng đứng đó thêm một lúc, vẫn thấy Như chẳng đi đâu, xe đạp vẫn dựng nguyên một chỗ. Cô bé đứng khoanh tay trước cửa như đang đợi ai. Tôi chau mày, bối rối hỏi lại.
“Em không định đi à?”
Tố Như chép miệng, lần này cộc cằn hơn một chút.
“Bạn chở”
Tôi không hỏi thêm gì nữa, đành lùi vào trong, đứng nép sau khung cửa một lúc. Trời đứng gió, mây xám chưa chịu tan. Khi bóng một người con trai chống xe trước mặt Như, tôi đã nhận ra ngay, là Hữu Trí.