metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 30: Hồn em vẫn lặng đó

  1. Metruyen
  2. Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút
  3. Chương 30: Hồn em vẫn lặng đó
Prev
Next

Nhịp đập trong ngực tôi chùng xuống, như một khúc đàn bị ai đột ngột siết đứt dây. Cơn kinh hãi dâng lên trong lồng ngực như làn khói đặc, len lỏi khắp tâm trí khiến đầu tôi nặng trĩu, phải cúi gằm xuống như sắp gục.

Tôi không dám thở, chỉ biết cố ép chặt miệng mình vào lòng bàn tay Vinh, sợ lỡ đâu một âm thanh nhỏ xíu bật ra là xong.

Chắc Vinh cũng cảm thấy tình thế chẳng yên ổn gì. Tôi nhận ra cậu đang cố nén một tiếng tặc lưỡi khi đưa tay còn lại đẩy nhẹ tôi vào sâu hơn dưới gầm cầu thang.

Tôi bước lùi theo quán tính, không để ý đôi chân mình vừa mắc vào mạng nhện giăng thấp, hay tấm lưng run rẩy vừa quệt phải mảng rêu lạnh bết trên tường đá. Chỉ biết đầu óc đang quay cuồng vì lo sợ.

Bàn tay Vinh che kín cả mũi tôi, nên không khí chẳng lọt vào được chút nào. Một hơi thở ngắn kẹt lại nơi cổ họng, rồi nghẹn cứng. Ngực tôi tức lên từng đợt như bị đá đè, và má tôi bắt đầu nóng rát vì hơi thở của chính mình phả ngược lại.

Bên ngoài, không gian vẫn lặng, chẳng ai lên tiếng nữa.

Có lẽ người vừa đi qua chỉ là thầy giám thị tình cờ dừng chân vì nghe thấy gì đó, một tiếng động không rõ ràng, một cảm giác nghi ngờ không cụ thể. Thế là gác lại sự tò mò mà rời đi.

Tiếng bước chân xa dần.

Tôi thở phào, nhưng chưa dám thở ra. Chỉ khe khẽ kéo mép áo Thế Vinh, tay run run siết lấy một nhúm vải mỏng như sợ mình không còn gì để bấu víu.

Tôi ra hiệu, miệng vẫn bị bịt kín, nhưng tôi cố khẽ phát ra.

“Ưm…hum…”

Vinh cúi đầu xuống, nhìn tôi như soi kỹ một món đồ vừa tìm được sau lớp bụi. Mắt cậu ấy hơi nheo lại. Tôi tưởng cậu sẽ rút tay ra.

“…Thầy vẫn còn ở đó” Vinh nói, thì thầm rất gần, môi chạm gần như sát vào vành tai tôi.

Tôi giật nảy. Rõ ràng tôi đã nghe thấy tiếng bước chân xa dần rồi mà? Một sự nghi ngờ dấy lên trong lòng, nhưng không sao kiểm chứng được. Mà giả như vẫn còn người ngoài thật, thì chẳng phải Vinh nên… ít nhất cũng buông tay khỏi mũi tôi sao?

Tôi chẳng dám cãi. Chỉ lặng lẽ đưa tay lên, cạy nhẹ từng ngón tay cậu ấy ra khỏi miệng mình như người ta tháo một lớp băng bó sai cách.

Nhưng lực tay của Vinh lạ lắm, chắc đến mức má tôi râm ran đau.

“Au…a…” Tôi rên khẽ, mắt nheo lại theo phản xạ vì cơn đau thoáng qua, đưa ánh nhìn bối rối xuống bàn tay cậu ấy vẫn bóp chặt má mình. Tôi vẫn chật vật cố gỡ ra.

“Đã bảo là thầy còn ở đây mà?” Thế Vinh khẽ gắt, giọng trầm xuống hẳn. Vẻ mặt cau có của cậu khiến tôi lập tức khựng lại, tay vẫn để hờ trên cổ tay cậu.

Thế Vinh vẫn bóp chặt hai má tôi, ngón cái chèn nơi cằm như giữ mặt tôi trong khuôn. Khi bàn tay cậu trượt xuống khỏi miệng tôi, chỉ một chút thôi, tôi vội vã hít một hơi, vừa đủ để không ngất đi vì thiếu dưỡng khí.

Nhưng chưa kịp thở thêm lần nữa, tôi lại bị chặn lại.

Lần này không phải bàn tay.

Mà là môi cậu ấy.

Tôi không dám giãy, cũng không dám hét. Chỉ vì đôi mắt kia vẫn mở, nhìn thẳng vào tôi không chút ngại ngần.

Âm thanh chép môi cứ lọt vào tai tôi như từng tràng pháo hoa ân ái bị nén chặt giữa ban ngày. Thứ âm thanh lẽ ra phải xa lạ, ấy vậy mà lúc này lại vang lên sát bên tai tôi, ướt át và gai góc đến mức khiến sống lưng tôi lạnh buốt.

“Vinh-” Tôi cố bật ra một tiếng, nhỏ như tiếng gió lùa qua vách nứa rách.

“Gì?” Cậu ấy thở sát vào tôi, mùi hơi thở ấm nóng xen mùi bạc hà trong kẹo cao su rẻ tiền. “Không thích à?”

Hơi ấm của Vinh chạm vào da tôi từng nhịp, nhưng tôi chẳng thấy dễ chịu chút nào. Mỗi lần môi cậu ấy bặm nhẹ lên mép môi tôi, cảm giác như bị nuốt dần vào một chiếc giếng tối, sâu và trơn trượt, nơi tôi không thể bấu víu vào đâu để dừng lại.

“Vinh…” Tôi cố gọi tên cậu lần nữa, không biết là khẩn cầu hay chỉ đơn thuần là phản xạ.

Thế Vinh không trả lời, chỉ đáp lại bằng cách siết nhẹ eo tôi hơn một chút, bàn tay trượt qua áo đồng phục như thể tìm chỗ nắm cho vững. Khoảnh khắc đó, cơ thể tôi tựa mềm nhũn một cơn bất lực trượt qua giọt nước mưa, lạnh buốt và dai dẳng.

…

Tôi nhớ mình đứng im rất lâu sau đó.

Khi Vinh đã quay đi, để lại một cái cười nhẹ như chưa có gì xảy ra.

Cái cười ấy ám lấy tôi suốt cả buổi chiều, như lớp khói mỏng từ một điếu thuốc ai đó hút dở bên tai, không tan cũng chẳng biến mất.

Ánh Nhi đã xin với giáo viên rằng tôi ở dưới phòng y tế. Cho dù sau đó tôi không dám giải thích cho Nhi, dù cô ấy có hỏi đi hỏi lại.

…

Đêm, tôi nằm nghiêng, gối dằn bên má.

Tưởng sẽ khóc mà đâu.

Mắt chỉ nóng lên rồi thôi.

Không có giọt nào rơi.

Tôi nghe tiếng áo mưa lạo xạo ngoài ban công, ai đó vừa về.

Còn tôi thì hình như vẫn chưa về được.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 30: Hồn em vẫn lặng đó"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz