metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 3: Cậu nông dân kiêu kỳ

  1. Metruyen
  2. Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút
  3. Chương 3: Cậu nông dân kiêu kỳ
Prev
Next

Chàng trai tình cờ hôm ấy hóa ra là Thế Vinh, con trai bác Oanh nhà đối diện nhà dì tôi.

Lạ thật, tôi đã ở đây gần trọn cả kỳ nghỉ hè mà đến tận bây giờ mới biết đến sự hiện diện của Vinh.

Càng bất ngờ hơn khi phát hiện ra cậu ấy ngang lứa với tôi và cũng vừa đỗ vào trường Nguyễn Huệ.

Không rõ có phải do giống tôi không, mà nước da của Vinh còn rám nắng hơn cả tôi, sậm màu như vừa đem cả nắng quê hương về cùng.

Bác Oanh kể, Vinh ở lại quê suốt kỳ nghỉ, mới lật đật trở về vào đêm qua. Sáng nay vừa kịp dắt xe ra khỏi cổng là lao đi chơi, tới tận trưa mới hớt hải phóng xe về, mồ hôi hòa vào bụi đường và nắng gắt đến mức tóc bết lại thành từng lọn, mới xảy ra tình huống khó xử hôm qua.

Từ ngày biết đến sự có mặt của Thế Vinh, tần suất tôi ghé qua nhà bác Oanh bỗng dưng thưa thớt hẳn.

Trước đây, tôi hay sang là để xin trái ớt, nhúm lá chanh hay mấy cái dái mít mang về chấm muối cho dì Mai đỡ thèm.

Nhưng giờ thì khác.

Nhiều lần tôi phải rình mãi cho đến khi Vinh mất tăm hơi đi đâu thì mới tới.

Còn khi nào chẳng đặng đừng, buộc phải ghé vào đúng lúc cậu ta có mặt, thì tôi cũng chỉ nói đôi câu qua loa rồi lỉnh đi cho nhanh.

Vì không chỉ còn vương vấn chút mảnh ký ức phiền toái bữa đó, mà bởi mỗi lần chạm mặt, Vinh lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, cái kiểu nhìn vừa như thăm dò, vừa như đang giữ lại một câu gì đó trong họng.

Đôi mắt ấy, bị hàng mi dài và rủ che khuất một phần, càng khiến ánh nhìn của cậu ta thêm phần mơ hồ, khó đoán. Lạnh lùng, mà lại như có gì đó chèn ép đối phương.

Cũng may là mọi thứ không tiến triển gì hơn, Thế Vinh, xét cho cùng, hình như chỉ là một tên con trai hơi ham chơi.

Có vẻ ngoài trầm trầm vậy thôi, chứ thực ra cũng vô tư đến vô tâm. Cứ ngồi đó nhìn tôi chằm chằm như thể đang suy tính điều gì ghê gớm lắm, vậy mà đến lúc tôi đứng dậy ra về thì cũng chẳng buồn nhúc nhích, chẳng lấy một lời tiễn khách cho ra hồn.

Lắm khi tôi sang, chẳng thấy mặt đâu, cũng chỉ vì đi tụ tập với đám bạn chí chóe hoặc chui tọt lên phòng, nằm ườn ra mà lướt điện thoại, mắt dán vào màn hình như thể đời cậu ta gói gọn trong mấy cái video ngắn.

Tôi cứ thắc mắc mãi không hiểu cậu ta học hành vào lúc nào, mà điểm lại đủ để đỗ vào trường Nguyễn, cái tên trường mà không ít người phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới chen chân lọt vào.

Bên cạnh nhà bác Oanh là khu vườn nhỏ trải dài ra sau nhà, nơi thời gian như chậm lại trong từng tán lá.

Vài cây chuối đứng lặng lẽ, thân đã ngả sang sắc vàng úa, như thể đã mỏi mòn theo năm tháng, vậy mà vẫn kiên trì đỡ lấy những buồng chuối xanh mạ non, thứ màu xanh tươi tắn, non tơ, nhưng dường như chẳng bao giờ chịu lớn.

Quanh đó, còn lác đác vài luống rau thơm, khóm sả, bụi ớt… tất cả được bác Oanh trồng cẩn thận để tự túc cho bữa cơm hằng ngày.

Đó cũng là mảnh vườn duy nhất mà tôi công nhận rằng nó rộng, chỉ không bằng trên bà nội.

Tôi có thể tự vào vườn hái sau những lần xin phép bác Oanh, đó cũng là một cách giúp tôi đỡ nhớ bà nội.

Xách bên hông chiếc rổ nhựa cũ, tôi đặt nó xuống đất rồi sắn cao ống quần, bước chân trần vào sân vườn.

Trời nắng gay gắt, mặt đất khô nứt như bánh đa, lấm tấm bụi, trông chẳng khác nào một con đường đất bỏ hoang lâu ngày chưa ai quét dọn.

Một vài lọn tóc, dù đã được búi gọn lên tận đỉnh đầu, vẫn cứ ngoan cố bung ra, lòa xòa xuống gáy.

Có lúc chúng bám dính vào da ướt mồ hôi, khiến tôi giật mình, ngỡ đâu có con gì bò lổm ngổm phía sau.

Tôi cố nuốt lại tiếng rên rỉ đang chực trào nơi cổ họng, phần vì phải cúi gập người quá lâu, phần vì cơn đau âm ỉ nơi thắt lưng khiến tôi chần chừ mỗi lần muốn đổi tư thế.

Phổi như bị bóp lại, hơi thở nén từng đợt ngắn, cảm giác như chỉ cần thêm một động tác mạnh là toàn thân sẽ rã ra như đất dưới chân.

Vừa chuẩn bị cúi thấp hơn để nhổ vài luống lá hẹ sát gốc, một tiếng tuýp còi bỗng xé ngang không gian, chói tai đến mức khiến tay tôi khựng lại giữa chừng.

Tôi hổn hển quay đầu lại, cử động trở nên nặng nhọc vì lưng vẫn còn đau ê ẩm.

Thấy Thế Vinh đang chống một chân đỡ chiếc xe điện, người nghiêng về phía trước, dựa hờ vào đầu xe với dáng vẻ lười nhác mà trêu ngươi, như thể đang cố tình thưởng thức cảnh tôi vật lộn giữa nắng trưa.

“Mẹ tôi đâu, sao Hạnh không nhờ?” Câu hỏi bật ra từ miệng cậu ta khiến tôi thoáng khựng người.

“Không cần” tôi đáp gọn, giọng lạnh hơn tôi định, nghe như muốn xua đuổi hơn là trả lời.

“Hạnh thì như bà già vậy” Vinh cười nửa miệng, ánh mắt vừa có vẻ chế giễu, vừa có gì đó thật thà đến mức khó ghét. “Sống mà không biết mở miệng nhờ người khác thì khổ lắm đó.”

Vừa dứt lời, cậu ta cởi nón bảo hiểm, tóc rối nhẹ theo gió rồi bước xuống xe, không hề vội.

Có lẽ Vinh không chờ đợi một lời đồng ý nào từ tôi, cậu ta cứ thế tiến lại gần, đặt nón lên yên xe, rồi cúi xuống sát bên tôi như thể chuyện đó vốn dĩ hiển nhiên.

Tôi định ngăn lại, nhưng cổ họng lại đột nhiên khô khốc.

Tôi nhìn bàn tay cậu, sạch sẽ, không có vết chai sạn, nhưng lại thoăn thoắt nhổ từng bụi lá hẹ như đã quen từ lâu.

Một luồng cảm giác lạ lẫm lướt qua: không phải bối rối, cũng chẳng phải cảm động, mà là một dạng… không dễ gọi tên.

Có lẽ vì lần đầu tiên, tôi thấy Vinh không phải là kẻ chỉ biết dựa đầu vào xe và phóng mấy câu vô nghĩa. Cũng có thể, là vì ánh nắng lúc đó, rọi xuống lưng chúng tôi, kéo dài hai cái bóng song song, quá im lặng, quá thật.

Thấy Vinh đứng dậy sau khi nhổ xong một nhúm hẹ, không để cậu ta hành động thêm, tôi buột miệng ngăn cản. “Tay của Hạnh đang bẩn, để tiện Hạnh làm cho”

Để ý thấy biểu hiện quan tâm vụng về từ tôi, Thế Vinh không phản ứng ngay.

Thay vào đó, cậu ta lặng thinh một nhịp, rồi bất ngờ lấy tay áo lau nhẹ lên gò má của tôi, giống như vừa lau đi giọt mồ hôi, vừa trả lời gián tiếp rằng: tay bẩn hay không chẳng phải là điều cậu ta để tâm.

Sau đó, Vinh quay đi như không có gì, chẳng để tâm đến sự ngượng ngập vừa diễn ra, khiến tôi nhất thời rơi vào trạng thái lặng người, vừa bối rối vừa thấy khó hiểu.

Chẳng hiểu sao tôi dần tự động tạo ra nhiều khoảng cách hơn giữa tôi và Vinh sau sự kiện lần đó, đồng thời vì không nhận lại bất kỳ phản hồi nào từ cậu ấy nên tôi cứ để tình hình tiếp tục tiếp diễn như thế, cho tới ngày bước vào khai giảng.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 3: Cậu nông dân kiêu kỳ"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz