metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 29: Cưỡng hôn

  1. Metruyen
  2. Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút
  3. Chương 29: Cưỡng hôn
Prev
Next

“Vinh à…! Tr-trống vào lớp rồi mà?!”

Tôi thốt lên, tiếng nói như một hơi thở yếu ớt bị đẩy ra trong lúc cố gắng bước nhanh, nhưng bàn tay cứng như kìm sắt của Thế Vinh cứ siết lấy cổ tay tôi, ép tôi phải theo cậu ấy len lỏi qua hành lang trống vắng.

Chúng tôi đi ngang dãy lớp, nơi cửa sổ còn lấp ló vài cái đầu tò mò ngoái ra nhìn. Tôi chỉ biết cúi gằm mặt, để mái tóc che bớt phần nào khuôn mặt nóng bừng vì xấu hổ, vì vô tình gây náo loạn giờ học của người ta.

Gầm cầu thang nằm giữa ba lớp học, nơi gió cũng chẳng buồn ghé qua. Không gian ở đó âm u, thấp ẩm, mùi khói thuốc cũ đã thấm vào tường gạch, ngai ngái như thứ gì bị giấu quá lâu dưới đáy rương. Rêu xanh bám dày hai bên mép tường, nước đọng trong khe nền tạo thành những vết loang giống như vết thâm lâu ngày chưa lành.

Tôi cảm giác như mình vừa bị kéo xuống một chỗ nào đó tăm tối, không chỉ vì thiếu ánh sáng mà bởi cái cảm giác bị giam hãm trong một điều gì đó mơ hồ, nhơm nhớp, như thể đang đứng giữa một vũng nước đục không đáy.

Tôi ôm chặt mép áo, mắt đảo quanh, cố tỏ ra như đang tò mò… nhưng thật ra chỉ đang tìm một điểm nào đó để không phải nhìn vào mắt Vinh.

“Vinh dẫn Hạnh tới đây… làm gì vậy?” Tôi hỏi, giọng run và nhỏ. Chỉ sợ đến con sâu róm cũng nghe thấy.

Cậu ấy không đáp ngay.

Thay vì vậy, Thế Vinh chỉ nhìn tôi, khuôn miệng cong lên một nụ cười tươi như thể sắp rủ tôi chơi trò gì đó vui lắm.

“Có nhớ món nợ hôm qua mà Hạnh hứa không?” Vinh nói, giọng nhẹ như gió nhưng lại chạm vào tôi như kim châm.

Tôi đứng lặng. Mặt đỏ bừng như bị bắt quả tang. Hứa? Hứa gì?

Trong lúc tôi còn chưa nghĩ ra lời đáp, Thế Vinh đã nhích một bước lại gần, và chữ đầu tiên trong câu nói tiếp theo “Chu…” thốt ra nhẹ bẫng như làn khói nhưng khiến tôi rùng mình từ gáy đến lưng.

“A…à-” Tôi thốt lên, đầu óc lập tức quay cuồng như vừa bị gọi dậy giữa một giấc mơ.

Tôi chỉ kịp đảo mắt nhìn quanh, hành lang trống vắng, chim non đã thôi ríu rít. Rồi môi tôi mím chặt, nhắm chặt mắt lại như thể có thể dùng bóng tối để ngăn điều gì đó đang tiến gần. Hơi thở tôi kẹt lại trong cổ, không thành tiếng.

Tôi không nhìn thấy gì, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng, khoảnh khắc rất mong manh ấy, khi môi cậu ấy chỉ vừa sượt nhẹ qua tôi, giống như một cánh chuồn chuồn vừa đáp xuống mặt nước. Tôi giật mình, như vừa bị ai đó nhéo vào môi bằng hai đầu ngón tay lạnh. Tôi vội nghiêng người lùi lại, ngực phập phồng.

“Định ăn lẻ hả?” Vinh nghiêng đầu, nhướn mày, nụ cười ngả ngớn quen thuộc ấy.

“Hạnh…” Tôi cúi mặt xuống, mắt dán vào nền gạch bụi bặm dưới chân, cố soi ra chữ “Nhưng…như vậy không đúng.”

Tôi chỉ định nói rằng chuyện này, cái cách cậu ấy hành xử, cái khoảng gần gũi quá mức không báo trước ấy là sai. Nhưng hình như tôi nói không rõ, hoặc giọng nói của tôi quá nhỏ, hoặc cậu ấy cố tình hiểu lệch.

“Vậy thì chỉ tôi cách hôn cho đúng đi?”

Thế Vinh bật cười khẽ, một tràng cười khúc khích vang lên trong không gian tù túng ấy như một trái pháo lép nổ trong lòng tôi. Nó khiến tôi ngừng lại giữa chừng, câu nói vỡ vụn như cái ly mẻ rơi xuống nền xi măng.

Tôi chưa kịp lui bước thì Vinh đã kéo tôi sát lại một lần nữa.

Tôi lại mím chặt môi, như cửa sổ khép kín giữa cơn gió đêm đang cố lách vào. Nhưng cậu ấy, môi chụm lại, chậm rãi, nhẹ tênh, như một cánh hoa đang khẽ chạm vào bờ đất ướt. Một sự dịu dàng không hợp với hoàn cảnh, khiến tôi thấy sợ hơn cả một sự thô bạo.

Trong tôi không có tiếng reo vui, không có thứ cảm giác lãng mạn mà sách vở vẫn hay vẽ ra về những nụ hôn đầu. Chỉ có nhịp đập dồn dập và một nỗi ngộp ngạt như đang đứng trong căn phòng không có cửa sổ.

“Vừa rồi…Nhi đưa Hạnh đi đâu thế?” Thế Vinh hỏi, giọng trượt xuống lưng chừng trong cái hôn chưa kịp định hình.

Tôi chưa kịp trả lời thì cậu ấy đã áp mặt lại gần hơn nữa, đôi môi lấn át không gian giữa hai đứa như thể cậu không định dừng lại để nghe. Tôi ấp úng, phải ngắt nghẹn một hồi mới nhận ra cậu ấy chỉ đang muốn tôi nói, trong khi môi vẫn còn dính lấy nhau.

“Hạnh… không được khoẻ…” Tôi lí nhí, chỉ vừa đủ để cậu nghe thấy.

“Hửm?” Cậu hỏi lại, hơi thở cọ nhẹ lên da tôi, trong khi đôi môi vẫn như đang tìm kiếm điều gì đó mềm yếu hơn là một câu trả lời.

“Chuyện đó…không tiện…ứp-“

Chưa nói hết câu thì Vinh bất chợt bịt chặt miệng tôi lại bằng bàn tay lạnh ngắt. Cử chỉ nhanh đến mức khiến tôi giật mình, tưởng mình vừa làm gì sai. Nhưng rồi tôi nghe thấy nó, tiếng sột soạt của dép lê quệt trên nền gạch sần, vang lên ngay gần đó.

“Ai ở đó đấy?” Một giọng nam vọng tới, trầm đục, cảnh giác.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 29: Cưỡng hôn"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz