Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 28: Tanh máu, tanh tình
Tôi ngủ mà không rõ bản thân đã thiếp đi từ lúc nào. Nhắm mắt, rồi lại mở. Trời đã sáng từ bao giờ.
Tiếng gà gáy vào lúc 5 giờ sáng vẫn là chiếc đồng hồ báo thức duy nhất. Nhưng hôm nay, âm thanh quen thuộc ấy chẳng xuyên qua được làn sương đặc quánh trong đầu. Cơ thể tôi rã rời, uể oải chưa từng thấy, như thể tất cả máu trong người đều tụ lại ở một nơi.
Bụng dưới tôi quặn lên từng cơn, đau như ai đang siết từng lớp gân mềm. Tôi trườn người về phía mép giường, khẽ rên một tiếng vì đau rồi ráng gượng dậy bằng hai gối tì xuống đất. Căn phòng hơi lạnh, ánh sáng ngoài cửa sổ chỉ đủ soi rõ làn da tôi đang tái đi. Rồi mùi tanh đặc trưng ập vào mũi. Mùi máu. Quen thuộc mà vẫn khiến óc tôi choáng váng.
Lê thân vào nhà vệ sinh, từng bước chậm rãi như thể cơ thể đang chống đối lại chính tôi. Tay vịn vào mép bồn rửa, tôi đứng yên một lúc để lấy lại hơi thở. Chỉ cần cúi xuống thôi là bụng dưới lại co thắt một trận. Tôi ngần ngại kéo ống quần lót xuống… rồi nheo mắt khi nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn phía dưới. Màu đỏ thẫm loang ra, dày và ẩm như một vệt nhắc nhở tàn nhẫn rằng tôi đã quên chuẩn bị cho chuyện này.
Kì kinh nguyệt tháng này chậm mất hai tuần. Tôi không hề kịp chuẩn bị gì, chẳng có băng vệ sinh, chẳng có đồ thay. Mỗi lần để dì Mai và Tố Như biết chuyện, tuy không bị chửi rủa gay gắt, nhưng sẽ lại phải nghe một tiếng ai thán.
“Con gái con lứa, đến kì kinh mà còn không nhớ thì sau này mày làm được cái gì?”
Câu đó từng được nói với giọng bực tức, nhưng cũng có lúc được thốt ra với vẻ mệt mỏi như thể tôi là một gánh nặng chưa biết gỡ ra thế nào. Tôi không trách dì, nhưng tôi sợ phải nghe. Mỗi lần nghe lại thấy như mình kém cỏi thêm một chút.
Còn Tố Như… tôi không thể mượn băng vệ sinh của con bé. Không phải vì nó không có, mà là vì lòng tôi không đủ can đảm để mở miệng. Tố Như sẽ không nói gì đâu, nhưng cái cách nó nhìn tôi như nhìn một kẻ không cùng tầng lớp, mới là điều khiến tôi ngột ngạt.
Tôi đứng im trong nhà vệ sinh, cúi người lục lại chiếc túi sách cũ kỹ, hy vọng sẽ vớ được một miếng băng dự phòng từ lần nào đó còn sót lại. Nếu không, tôi không biết mình phải làm thế nào để bước qua nổi một ngày dài sắp tới… chỉ với một cơ thể rối loạn và một tâm hồn lạc nhịp.
Tháng này, nhà không ai gửi tiền về. Không bà nội, không ba, mà mẹ cũng bặt vô âm tín. Bao nhiêu phiền toái vì thế mà ùn ùn kéo tới, như nước lũ tràn qua bờ tre mục. Tôi chẳng biết phải làm sao, chỉ thấy ruột gan mình thắt lại, vừa lo vừa tủi.
Dần rơi vào tuyệt vọng khi không còn gì có thể cứu vãn tình hình của mình lúc này, lời bà nội chợt văng vẳng trong đầu tôi như tiếng thì thầm cũ kỹ của một đời người. Bà từng kể, hồi xưa con gái cực khổ lắm, không có đồ dùng cá nhân tiện lợi như bây giờ đâu, toàn phải vặt lá chuối, hoặc lấy khăn vải cũ mà giặt đi giặt lại. Tôi nghe, từng sợi tóc trên gáy dựng đứng, rờn rợn mà thương bà. Lúc đó, tôi nghĩ mình không thể sống kiểu như vậy được… nhưng giờ thì lại chẳng còn cách nào khác.
Mỗi bước chân, mỗi cử động đều trở thành cực hình. Và thế là chỉ biết ngồi im, lặng lẽ mà chịu đựng, trốn kỹ trong góc lớp như một con mèo nhỏ đang ốm.