metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 27: Giấc mơ lạ giữa thảo nguyên xanh

  1. Metruyen
  2. Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút
  3. Chương 27: Giấc mơ lạ giữa thảo nguyên xanh
Prev
Next

Khi về tới cổng nhà, tôi chưa kịp nói lời tạm biệt thì Thế Vinh đã xoè má ra trước mặt, rồi gõ nhẹ ngón trỏ vào đó, một cách trêu chọc lặng thinh, không lời.

Tôi ngập ngừng, mắt đảo quanh rồi lại nhìn về phía cậu. Một cảm giác vừa chông chênh vừa hồi hộp bỗng dâng lên trong lòng. Cuối cùng, tôi rướn người lên, như thể mang theo cả sự không chắc chắn lẫn trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, để đặt một nụ hôn nhẹ lên má cậu. Mắt tôi nhắm chặt, chỉ sợ chính bản thân mình nhìn thấy điều mình vừa làm.

Nhưng khi mở mắt ra, Thế Vinh lại chẳng có vẻ gì là thoả mãn. Cậu gõ ngón tay xuống môi mình, chỉ một nhịp nhẹ mà khiến tôi như đứng hình.

Tôi tròn mắt nhìn cậu, rồi ngoái nhìn xung quanh, tim bắt đầu đập sai nhịp. Má nóng bừng.

“Lỡ…có người quanh đây thì sao-“

Tôi chưa kịp nói hết câu thì nụ cười lấp lửng trên môi Vinh vụt tắt. Gương mặt cậu không còn vẻ đùa giỡn nữa, thay vào đó là sự lặng thinh. Tôi bối rối siết quai túi bóng trong tay, ngón tay cứ cọ vào lớp nilon như thể đang trốn tránh ánh mắt cậu.

Một lúc sau, Thế Vinh mới lên tiếng.

“Coi như Hạnh nợ tôi nhé. Dù sao thì cũng về nhà rồi.”

Tôi chỉ biết gật đầu, chẳng nói gì thêm. Vừa xoay người bước đi, vừa cảm thấy trong lòng mình như còn sót lại một điều gì chưa kịp hiểu rõ, như thể tôi đã đánh mất thứ gì đó trong ánh mắt vừa rồi của Vinh.

Mặt Trời tan ca, để Trăng lên thay ca tối. Ánh sáng ngoài sân nhạt dần, gió bắt đầu se lạnh. Cũng là lúc dì Mai đi làm về.

Vừa vào tới sân, mắt dì đã quắc lên khi nhìn thấy Tố Như đang thản nhiên ngồi uống sinh tố bơ, tay cầm cốc một cách điệu nghệ như thể đang quay quảng cáo.

“Lại lén lấy tiền tao đi mua mấy cái thứ vớ vẩn đó hả?” Giọng dì nghiêm khắc, chân bước tập tễnh vì chửa.

“Đâu có,” Tố Như ngẩng đầu, điềm tĩnh trả lời “Anh Trí mua cho con.”

Tôi biết con bé cố giữ giọng thản nhiên, vì nó hiểu, kiểu gì mẹ nó cũng sẽ mềm ra sau một lúc, hoặc chỉ vì nó không sợ mẹ.

“Hơ hơ… Cái thằng đó đúng là bị ma che mắt,” dì Mai chép miệng, vừa nói vừa rảo bước tới gần con gái, mắt vẫn liếc vào cốc sinh tố như đang soi xét mức độ “Lãng phí tình cảm. Bao nhiêu em không thích, lại đi thích con khỉ gió.”

Tố Như cau mày, bĩu môi.

“Vậy chắc mẹ là con quái thú nên mới đẻ ra khỉ gió đấy!”

“Mày nói với mẹ mày như thế hả?!”

“Không đúng à?”

Thính giác tôi nhoè đi.

Họ không thấy chính mình hơi vô duyên sao?

Tôi khẽ thở ra một hơi mệt mỏi. Mỗi lần hai mẹ con họ đối thoại là tôi chỉ mong mình bị… khiếm thị tạm thời, hoặc tốt nhất là vô thanh, vô ảnh, vô hình. Nét mặt tôi chắc lúc đó chẳng khác gì một chiếc lá khô bị gió thổi qua, chỉ biết lặng lẽ chịu đựng.

Căn nhà ba gian vốn đã nhỏ hẹp, giờ lại càng như co rút lại vì những tiếng nói chen nhau đầy âm sắc chói tai. Không gian chật ních đồ đạc, nay còn bị lèn chặt thêm bởi giọng nói người lớn xen tiếng đáp trả của một con nhóc chưa kịp lớn, như thể từng câu từng chữ đang chiếm lấy cả không khí mà tôi cần để thở.

Tôi thấy mình như bị đẩy lùi vào một góc, lặng lẽ chứng kiến cuộc sống diễn ra trước mắt, nhưng không thuộc về nó. Lúc ấy, tôi nhớ bà nội da diết, nhớ khoảng sân gạch cũ, nhớ bóng nắng loang qua tấm rèm, nhớ những buổi trưa yên ắng mà chỉ có tiếng muỗi vo ve và tiếng bà thở nhè nhẹ trong giấc ngủ.

Ở đó, hai bà cháu trò chuyện với nhau mỗi ngày, giọng ai cũng nhỏ nhẹ như đang thả từng dải lụa xuống nền gạch. Không ai quát tháo, không ai xỉa xói. Mỗi câu nói đều có chừng mực, đều có tình, dù chỉ là nhắc tôi chải đầu hay dặn đừng nghịch nước lạnh.

Còn ở đây… cách hành xử của họ luôn đánh tan ý nghĩ đang yên vị trong đầu tôi. Tôi không chỉ cảm thấy khó thở, mà còn tức, tức đến muốn hét lên cho họ im hết lại. Nhưng tôi không làm gì cả. Tôi chỉ cúi đầu, nuốt ngược những cơn giận vào trong như nuốt phải nước đọng mưa, lạnh buốt và mặn chát.

Có lẽ hôm nay tôi đã thực sự mệt. Cả thể xác lẫn tâm trí đều như được bọc trong một lớp vải ẩm, dính bết và nặng trĩu.

Nhưng tôi vẫn cố gắng ăn hết bát cơm. Dì Mai đã đủ mỏi mệt để phải nhìn thấy cái dáng vẻ ủ rũ của tôi thêm nữa, mà tôi cũng chẳng còn sức để đối mặt thêm với bất cứ thứ gì.

Chỉ cần Tố Như im lặng về chuyện tôi đi chơi chiều nay thôi… là tâm tôi cũng coi như được che chắn khỏi một cơn giông.

Một giấc mơ thật lạ.

Tôi là một bông hoa nhỏ, mọc đơn độc giữa thảo nguyên bát ngát. Những tia nắng sớm chiếu lên cánh hoa tôi mỗi sáng, và tôi được một người đàn bà tốt bụng chăm sóc từng ngày.

Rồi một ngày, có một bàn tay khác, thô bạo nhổ tôi ra khỏi lòng đất. Tôi bị đưa đi, rễ còn vương bụi đất, thân hoa chưa kịp hiểu chuyện gì.

Họ đặt tôi vào một lồng kính. Trong suốt, sáng loáng, đẹp đẽ.

Ngày qua ngày, cánh hoa tôi khô đi, rũ xuống. Không còn mưa, không còn gió, cũng không còn giọng nói dịu dàng kia. Tôi lặng lẽ héo úa trong thứ ánh sáng hoàn hảo nhưng vô hồn.

Và đến khi tôi chết, hình như cũng chẳng ai hay.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 27: Giấc mơ lạ giữa thảo nguyên xanh"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz