Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 26: Thuỷ Triều, bờ biển dâng cao
Trước khi đi về, Hữu Trí đã đưa cho tôi một cốc sinh tố bơ được gói trong túi bóng để mang về cho Tố Như.
Tôi chưa kịp thắc mắc thì Trí đã giải thích rằng con bé thích uống sinh tố bơ, và nó cũng giúp cân nặng được ổn định hơn, nghe giải thích coi bộ còn sành sỏi về Như hơn cả tôi nữa. Sau đó thì dặn Thế Vinh nếu tiện đường thì đưa tôi về nhà trước, còn cậu ấy đến một điểm hẹn khác.
Tôi chậm rãi đội mũ bảo hiểm lên đầu, mắt vẫn còn liếc qua cái túi nước lắc lư trong tay như một cục nghi vấn.
Lúc trèo lên xe, Vinh không nói gì, cũng chẳng buồn dặn dò như Trí khi nãy. Tôi đành ngồi lên mà không để ý chân có gác lên chân trống hay không, đến khi mũi dép vấp vào một ổ gà, suýt lộn cả bàn chân ra ngoài.
Bất ngờ, một cái véo vào đùi khiến tôi giật nảy người.
“Á!” Tôi hét toáng, quay ngoắt sang nguýt cậu ta một cái rõ dài.
“Có tin tôi chặt cụt chân Hạnh không?” Vinh gằn giọng, không ngoảnh lại.
Tôi cắn môi, không nói thêm câu nào.
Cả đoạn đường dài tôi im thin thít, tay ôm cốc sinh tố bơ, chân thì mò mẫm mãi về phía chân trống vì sợ nếu vô tình trượt ra khỏi chỗ lần nữa, sẽ bị chặt cụt chân giống như Vinh nói.
Sự im lặng giữa tôi và Thế Vinh trải dài như một con đường không đèn, không tiếng động, chỉ còn lại tiếng gió lùa qua những nhành cây, và tiếng xe lăn bánh đều đều trên mặt đường đã lên sương.
Lạ thật.
Không hiểu sao, chính sự lặng thinh đó lại khiến mọi thứ xung quanh tôi trở nên rõ ràng hơn.
Tôi nhìn thấy một con sóc nhỏ vừa khẽ lướt qua chân rào đá, cái đuôi xù vút lên như tia chớp. Một vài con chim sẻ đang mổ hạt dưới đất giật mình bay đi khi xe chúng tôi lướt ngang qua.
Cảnh vật vụn vặt mà cứ hiện lên sắc nét, như thể đang cố khỏa lấp khoảng trống trong lòng tôi.
Tôi lại đưa mắt nhìn bóng lưng Thế Vinh. Cậu ta vẫn thế, để đuôi tóc dài sau gáy, phần mái thì hất ngược, để lộ ra khuôn mặt điển trai mà lạnh như sương sớm chưa tan.
Có lẽ nắng chiếu vào cũng không khiến cậu ta nhíu mày. Tôi không biết tại sao mình lại cứ nhìn mãi thế.
Có lẽ tôi đang kiếm một dấu hiệu nào đó, một kẽ hở, một phản ứng, để biết cậu đang nghĩ gì.
Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi đưa tay ra, khẽ chạm vào phần tóc nơi gáy của Vinh, nhẹ như một cơn gió.
“…Làm gì thế?” Vinh hỏi, giọng không gắt gỏng, nhưng có chút đề phòng.
“Vinh không thấy nóng hả?” Tôi lí nhí, cảm thấy ngón tay mình bỗng như thừa thãi.
“Trời này mà nóng gì?” Vẫn cái giọng cộc cằn đó, khiến tôi rụt tay về ngay lập tức, loay hoay giữ chặt cốc sinh tố.
Từ khi nào tôi lại thành ra rụt rè thế này trước Thế Vinh nhỉ? Chẳng phải tôi từng là người không ngại cãi nhau tay đôi với cậu ấy sao? Sao bây giờ, chỉ cần một ánh mắt là tôi cũng phải dè chừng?