Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 25: Tình yêu "bọ xít"
Hai người họ cũng thoáng bị vẻ ngoài khác thường của tôi làm cho giật mình.
Vì không rõ ánh mắt đó là choáng ngợp hay chế giễu, tôi cứ thế ôm chặt chiếc mũ bảo hiểm vào lòng, cảm giác như đang tự neo mình lại trong một cơn gió ngược.
Dù rõ ràng, tôi chỉ vừa thay cho mình một chiếc váy liền thân ca-rô, dáng cổ vuông giản dị, tay cộc vừa khéo che qua khớp vai.
Chẳng phải chiều thu rất hợp với chiếc váy này sao? Tôi đã nghĩ như thế khi chọn nó. Gam màu ấm trên nền vải mềm mại như hoà mình trong tiết trời thu mát mẻ.
“Cái này bà nội mua cho Hạnh đó. Bà nội thích màu đỏ lắm!” Tôi buột miệng, không biết vì muốn giải thích, hay vì sợ khoảng lặng này cứ kéo dài ra mãi.
Nhưng họ vẫn chẳng đáp.
Chỉ thấy Hữu Trí khẽ liếc sang Thế Vinh, ánh mắt cậu lấp lánh, khoé miệng cong lên như đang cố nhịn tiếng cười nhưng lịch sự đến mức không buông lơi tiếng nào.
Còn Thế Vinh, cậu ấy không nhìn tôi nữa. Mắt khẽ nheo lại, môi mím chặt như muốn cãi lại điều gì đó với Trí, và cả khuôn mặt như đang chống chọi lại điều gì đó giống như ánh nắng bất ngờ chiếu thẳng vào mặt, hay… một cảm xúc chưa kịp đặt tên.
Trên tay tôi vẫn ôm lấy chiếc mũ bảo hiểm, ngón tay khẽ cọ vào viền nhựa. Tôi không rõ hai người kia đang nghĩ gì, chỉ biết đứng như trời trồng, chờ đợi một tín hiệu.
Cuối cùng, Hữu Trí quay sang, vỗ tay nhẹ lên yên sau xe như thể gọi mèo hoang lại ăn cơm. Tôi lững thững bước tới. Dĩ nhiên là có chút do dự, vì từ trước đến giờ… tôi đã bao giờ ngồi sau xe Hữu Trí đâu.
Tôi cứ ngỡ chỉ mình tôi bối rối. Nhưng không. Thế Vinh, người hay tỏ ra vững vàng ấy, hình như còn lúng túng hơn tôi gấp mười lần. Cậu ấy thoáng trợn mắt nhìn chúng tôi rồi nhanh như cắt, ánh mắt ấy trượt đi chỗ khác, như thể bắt gặp ánh mắt tôi đã khiến Vinh bị bỏng nhẹ.
Hữu Trí chỉ tập trung kéo quai mũ, cúi xuống cài giúp tôi bằng hai ngón tay rất khéo, như thể đã quen với việc làm hộ người khác từ lâu. Xong xuôi, cậu còn căn dặn tôi phải đặt chân lên chân trống để xe đỡ nghiêng.
Suốt cả lúc đi, gió thổi qua hai bên tai như nước chảy, nhưng tâm trí tôi lại hướng mãi về phía sau.
Không hiểu vì sao… tôi cứ muốn ngoái đầu lại, hết lần này đến lần khác, chỉ để xem Vinh đã theo kịp chưa. Muốn bảo Hữu Trí đi chậm lại, nhưng không hiểu sao miệng tôi cứ câm như hến, lời chưa ra đã kẹt nơi cổ họng. Chỉ biết ngoái đầu nhìn lại mãi, như thể trong cái bóng nhỏ bé của Vinh đang đuổi theo sau kia… có điều gì đó chưa được nói ra.
“Tụi mình đi đâu thế?” Tôi nghiêng đầu, cố dòm gương chiếu hậu, dù chỉ thấy lờ mờ bóng lưng và một bên tai của Trí.
“Xuống sân vận động” Giọng Trí bay bay trong gió, tiếng gió rít bên tai khiến từng chữ bị xé vụn. “Giờ này ở đó đông người tập thể dục lắm.”
“Nhưng mà Hạnh có muốn tập thể dục đâu.” Tôi thú thật, môi chạm vào gió mát như bào mòn chút tự tin cuối cùng.
“Thì có ai bắt Hạnh tập đâu.” Trí cười nhẹ. “Tới đó rồi ghé qua Bụi Phố.”