Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 23: Mặt trời không có nắng
Rốt cuộc thì, Hữu Trí không chỉ ở lại ăn cơm mà còn…mặt dày xin “dừng nghỉ” qua trưa như nhà mình vậy. Dì Mai cười hiền, dọn cho cậu một chiếc gối mềm ngoài phòng khách, nói đùa rằng “ở lại mà ngủ trưa cho mát”.
Thôi thì tuỳ dì Mai, tôi chẳng muốn can dự làm gì. Tôi chỉ biết quai hàm mình đã muốn rụng khỏi mặt sau một ngày cười giả giao tiếp quá sức. Vừa rửa xong đống chén bát trơn nhẫy mỡ màng, tôi phi một mạch lên phòng như bị ai đuổi.
Ném ba lô cái “bịch” lên chiếc ghế gỗ gần cửa sổ. Căn phòng nhỏ, tường màu vôi cũ đã ố mốc mấy chỗ, nhưng nắng vẫn lọt vào được nhờ khe cửa hở. Mồ hôi rịn qua lớp áo đồng phục mỏng dính, dán chặt vào lưng như một lớp giấy bạc nhăn nhúm, khiến tôi vừa ngứa vừa ngượng.
Tôi thở dài, luồn tay ra sau phần gáy bết tóc, gom gọn tóc thành một búi nhỏ rồi cột lại bằng sợi dây thun, lòng chỉ muốn thoát ra khỏi cái áo dán chặt lấy da thịt càng nhanh càng tốt.
Mọi động tác đều vụng về, hấp tấp. Vội đến mức tôi quên cả chốt cửa. Thế là, trong trạng thái không một mảnh vải che thân, tôi lục tủ như một tên trộm đang lẩn thẩn mò ổ bạc giữa ban ngày. Bộ đồ cũ thì bị tôi vứt vào giỏ quần áo dơ từ sáng, giờ lại phải cất công lục tìm.
Quạt trần quay lạch phạch trên đầu, từng vòng gió rít qua lưng tôi mát lạnh như nước giếng đầu mùa. Gió phả vào da thịt khiến tôi rùng mình từng cơn, sống lưng dựng đứng như bị ai dùng nhánh cỏ cú chọc từ dưới lên.
Tôi vẫn trần truồng giữa căn phòng nhỏ, lòng cuống quýt mà tay chân lại càng luống cuống. Cảm giác lúc đó vừa buồn cười vừa lúng túng, chẳng khác nào một con mèo hoang bị bắt gặp đang lục cơm trong bếp nhà người ta.
Chộp được bộ đồ lanh hoa hoè của má để lại, tôi kéo gấp quai áo lót lên vai, tôi nhón chân luồn một ống quần chưa kịp duỗi thẳng thì một tiếng gọi vang lên từ tầng dưới vọng lại.
“Hồng Hạnh ơi?”
Giọng Hữu Trí nghe nhẹ nhàng đến thế, mà tiếng dép của cậu mỗi lúc một gần, như thể đang tìm đường đi vào giấc mơ của ai đó, hoặc là cơn ác mộng của tôi cũng không chừng.
“Ơ… đợi chút!” Tôi cuống quýt kêu lên, nhưng tiếng đáp chỉ kịp thoát ra cùng lúc tay tôi đang túm lấy mép bàn để giữ thăng bằng. Ngay khi buộc phải rút tay lại để luồn nốt ống quần còn dở dang thì cơ thể mất thăng bằng mà ngã cái phịch.
Tiếng tôi ngã ầm ầm trên tầng hai như ai vừa ném bao gạo xuống sàn. Cả nhà chắc cũng nghe được. Lòng tôi thì đã rớt tận gầm giường. Tim đập uỳnh uỳnh như trống chầu.
Chưa kịp hoàn hồn thì tiếng bước chân của Trí càng thêm dồn dập khi chạy lên cầu thang, rõ ràng bị phân tâm bởi cú ngã trời giáng của tôi. Tôi chỉ muốn có một cái lỗ để chui vào, hoặc ít ra được hóa thành khói, rồi theo làn gió… bay ra khỏi cửa sổ.
“Hạnh ơi, cậu… sao thế?”
Giọng Trí khựng lại ở ngưỡng cửa, nghe rõ sự bối rối. Tôi ngoái đầu nhìn, tay còn giữ ống quần chưa kéo xong, thì bắt gặp dáng người cao nghều như cây tre đầu ngõ đứng chết trân, đôi mắt cậu ấy cứ… lạc đâu đó ở phía dưới, không dám nhìn thẳng vào mặt tôi. Hai tai đỏ bừng như vừa bị tạt nước sôi.