Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 22. Cún con thích đùa với lửa
“Tôi rủ Hạnh đi chơi mà nhỏ không chịu!”
Giọng Hữu Trí vang lên phía sau, rõ là đang cố ý nói cho cả thế giới biết, nhưng tôi chẳng buồn quay lại. Suốt từ lúc dắt xe ra khỏi bãi, hai cái bóng ấy cứ lẽo đẽo bám riết sau lưng tôi, vừa nói vừa cười, vừa đủng đỉnh như thể rảnh lắm.
Tôi thì cứ nhủ thầm, chỉ cần phóng xe một phát là xong, là cắt đuôi được hai cái đuôi lắm chuyện kia. Ấy thế mà không. Bánh xe máy điện vẫn lạo xạo sau lưng tôi, tiếng lá khô vỡ dưới bánh nghe lạo xạo như tiếng ai cười khẩy. Mà thật, tụi nó đang cười thật.
Tôi đâm ra thấy…phiền. Cảm giác bị ai đó nhìn vào gáy, vào lưng, hoặc tệ hơn là nhìn chằm chằm vào…vị trí riêng tư ở phía sau. Nghĩ tới đó, má tôi lại nóng rực, tự biên tự diễn lại khiến bản thân tự ái.
“Nè! Hai người ne né ra được không? Đi xe kiểu gì mà chậm như rùa bò thế hả?”
Tôi mắng khẽ, rồi tự mình nghe cũng biết là chẳng ai nghe thấy cả. Thấy bản thân quê quê, đứng giữa ngã ba gió mà như bị chính cái bóng mình cười vào mặt, tôi liền đạp mạnh một cái, xe vọt lên, mong có thể bỏ lại đằng sau cả hai cái đứa trời ơi đất hỡi đó, lẫn cái dáng vẻ xấu hổ đang lò dò bám lấy mình giữa thanh thiên bạch nhật.
Tôi vừa đánh xe tới cổng thì cũng vừa kịp thấy hai cái bóng lò dò hiện ra từ đầu ngõ. Lẽ ra tôi nên chạy thẳng vào sân từ sớm thay vì nán lại để hóng hớt. Mà cũng đâu có kịp nữa rồi, chậm một bước là chậm cả cơ hội rút lui.
Tôi sẽ không cảm thấy hối hận nếu họ không cất tiếng gọi đúng lúc dì Mai và Tố Như vừa ló đầu ra. Cả hai không nói gì, nhưng cặp mắt tò mò đó làm như đang buộc tôi phải kể hết chuyện từ đầu chí cuối.
Tôi vừa ngại vừa lười, mà nói thật là…cũng chẳng biết giải thích sao cho không thành chuyện. Vừa lúc Hữu Trí hỏi nhà tôi ở đây phải không, dì Mai đã từ trong nhà đã ôm bụng bầu ra tận cửa, mắt sáng rỡ.
“Ôi trời đất, thằng này hôm nay sao lại mò tới đây? Mẹ Hằng khoẻ không con?”
Tôi quay sang, thấy Trí cũng thoáng ngơ ngác nên chưa đáp ngay. Có lẽ cậu ấy cũng không ngờ dì tôi lại quen mẹ cậu.
“Ơ…mẹ của Hạnh là cô Mai sao?” Trí quay sang liếc nhìn tôi, hỏi lại.
“Là dì của Hạnh.” tôi nhỏ giọng, bụng chẳng muốn chen lời, nhưng cũng không thể để hiểu nhầm.
Phía sau, tôi không để ý Thế Vinh đang rướn cổ dòm tụi tôi từ sau lưng Hữu Trí, chỉ tới khi cậu ta dắt xe vào tận hiên nhà, tôi mới khẽ chau mày.
Hữu Trí thì chẳng ngần ngại gì trước lời mời của dì Mai sau đó, cởi giày rồi bước thẳng vào nhà.
Tôi theo sau, tay vẫn chưa bỏ ba lô xuống.
“Trí không phải về nhà sao?”
“Cả nhà đi làm hết rồi. Giờ này chưa cần vội.” cậu trả lời lửng lơ, mắt vẫn dán vào khung nhà, như đang tò mò xem bên trong có gì lạ. “Cháu thấy mẹ kể bữa nay không thấy cô đi làm tăng ca”
Dì Mai từ bếp bê ra đĩa trứng rán, vừa đặt mâm vừa đáp lời cậu.
“Cô đang chửa, không đi làm buổi trưa.” Dì Mai thở một hơi dài đầy cảm xúc “Trong xưởng nóng như cái lò than, hàng hóa lại chất như núi, bí thở lắm. Nên trưa tranh thủ về nhà, chiều lại đi sau.”
“Vâng, mẹ cháu cũng bảo vậy.” Hữu Trí cười nhẹ, giọng nói dịu dàng tới mức nghe mà thấy trong nhà dịu hẳn đi.
Chỉ có điều…ngoài phòng khách bỗng rộ lên tiếng dép quệt lạch xạch. Tố Như từ trong bước ra, vẻ mặt cau có y như mọi ngày. Nhưng khác cái là, khi mắt nó vừa chạm phải Hữu Trí, thái độ đổi màu liền, khuôn mặt hầm hầm phút chốc đã hoá hiền lành.
Tôi và dì Mai đều nhận ra vẻ thay đổi nhỏ đó, nhưng không ai nói gì.
“Chị Hạnh dẫn bạn trai về hả? Mới tí tuổi mà bày đặt yêu đương” Tố Như bĩu môi, giở giọng hách dịch quen thuộc như đánh phải đàn dỏm.
Tôi chưa kịp mở miệng thì Hữu Trí đã nhướn mày, vẻ đoan trang của cậu ấy không cho phép Tố Như được hành xử như vậy trước mặt người khác.
“Chưa gì đã quên phép tắc, không biết cúi chào thì chí ít cũng phải giữ lời cho sạch sẽ chứ?”
Tố Như thoáng nghệt mặt ra, không ngờ bị chặn ngang như vậy. Đương nhiên là không phục, liền cãi lại như con gà mái bị chọc tiết, vừa tức vừa lồng lộn mà tiếng thì cứ the thé như rách màn tuyn.
“Anh làm gì ghê thế? Đàn ông con trai mà nói vài câu nghe ra vẻ tử tế quá nhờ? Miệng nam mô, bụng bồ dao găm thì ai mà chẳng nói được!”
“Anh đây chẳng cần che giấu gì cả. Em nói người ta miệng nam mô, thì đây chỉ mong mình không phải loại ‘gần trời mà dối trời không hay’ thôi!” Hữu Trí hắng giọng, không chịu thua kém.
Tôi nghiến răng, vốn dĩ đã định về nhà nghỉ ngơi cho thoả mà cuối cùng bị làm phiền đến tận lúc này.
“THÔI! Lắm lời sinh lắm lỗ! Cãi nhau như mấy bà chanh chua bán cá ngoài đình, nghe phát mệt!”
“Mấy đứa tính chơi trò hùng biện hay gì mà chí chóe y như trống đánh nhau ngoài đình vậy?!”
Giọng dì Mai không lớn, nhưng có cái âm rung nhẹ mà khiến cả ba đứa tôi đồng loạt cúi gằm mặt xuống như bị điểm trúng huyệt, đành lăn thân tới chỗ bàn ăn.
Mà…khoan đã. Có gì đó sai sai.
Tôi tạm gác vẻ mặt ngoan hiền để lén liếc lên một chút, đúng là hai cái đứa vừa nãy còn khẩu chiến ầm ầm lại đang ngồi sát bên nhau, còn tôi thì bị dồn sang cạnh dì Mai như thể người ngoài cuộc. Sao tên đó vẫn còn ở đây? Ai mời mà trơ mặt ở lại ăn cơm thế?
Nhưng tôi không dám hỏi. Chỉ nghiêng tai lắng nghe đoạn hội thoại đang thì thầm bên kia mâm, cố hiểu xem đầu cua tai nheo gì đang xảy ra.
“Ghê hén, mới bây tuổi mà đã sắc sảo thế hở? Hồi nhỏ em đâu có như này đâu?”
Hữu Trí vừa nói vừa chống đũa nhìn Tố Như, giọng pha chút giễu cợt.
Tố Như chẳng buồn quay lại, chỉ xúc cơm lia lịa vào mồm như thể muốn nhai nát luôn sự tồn tại của cậu ta. Dẫu thế, cái máu cãi nhau của nó vẫn không để yên.
“Còn anh thì sao, cái đồ ba hoa chích chòe? Đạo đức giả, mở miệng là lời vàng tiếng ngọc như quan huyện mới bổ nhiệm ấy!”
“Thế đừng quên hồi nhỏ em từng-“
“Phẹt!”
Một bãi nước dãi rơi đúng vào bát cơm của Trí, khiến cậu ta đơ như tượng gỗ, mặt cắt không còn giọt máu. Tôi đang định nuốt miếng cơm thì suýt nghẹn vì vừa buồn cười vừa buồn…ói.
Dì Mai đập đũa xuống mâm cái cốp.
“Hai đứa này! Ăn cũng không yên thân được hả? Ngồi vào bàn mà cứ như bãi chiến trường, không ra cái thể thống gì!”
Tôi lén nhìn sang Trí, thấy cậu ta chẳng buồn lau mặt mà chỉ cười méo xệch như thể quen rồi. Mà cũng lạ, sao cái tên này từ khi nào lại gần gũi với gia đình dì Mai đến thế? Ăn nói kiểu thân tình, nhơn nhơn ngồi vào mâm cơm như người một nhà.