metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 21: Ánh dương cạnh bờ biển

  1. Metruyen
  2. Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút
  3. Chương 21: Ánh dương cạnh bờ biển
Prev
Next

Tôi vừa sắp lại sách vở vào ba lô thì Hữu Trí lại gần. Mà phải nói, mới đó đã trò chuyện cùng nhau được ba hôm.

Đeo túi lên vai, tôi quay lại, bắt gặp nụ cười rạng rỡ nơi khoé miệng cậu ấy.

“Hạnh nè, đi phố với tụi tôi không?”

Lời mời nghe nhẹ hẫng như gió. Nhưng với tôi, nó chẳng khác gì một chiếc lưới quen thuộc. Đã không ít lần người ta tiếp cận tôi bằng những câu rủ rê như vậy, để rồi sau đó là nhờ vả, lợi dụng, hoặc tệ hơn là soi mói.

Vì thế, tôi đáp ngay, không cần nghĩ ngợi.

“Hạnh không đi đâu, còn phải về nấu cơm.”

Trí không tỏ vẻ gì bất ngờ. Cậu vẫn cười, như thể đã đoán trước được câu trả lời.

“Vậy thì nấu xong ta đi. Thời gian thừa cả buổi trưa mà. Tụi kia cũng thế, đánh tạm rồi xách xe là vi vu.”

Tôi cụp mắt xuống, tay hơi siết quai ba lô. Không biết vì sao câu nói ấy khiến tôi thấy chột dạ. Có lẽ vì tôi nhớ đến lời bà nội từng dặn: “Con gái lớn rồi, cái gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau. Đừng ham vui mà thiệt thân.”

Từ “phượt” trong miệng họ nghe có chút gì đó lạ lẫm với tôi, xa vời và có phần liều lĩnh. Họ có thể chỉ nghĩ đơn giản là đi chơi, nhưng với tôi, những người chưa quen đủ lâu thì dù là đi đâu, cũng thấy chênh vênh.

Vừa mải suy nghĩ, tôi lập tức nghĩ ra kế để từ chối vừa hợp lí mà còn lịch sự.

“Hạnh chỉ có xe đạp thôi. Không đi được đâu!”

Lần này Hữu Trí bị làm cho chột dạ, tôi chỉ khẽ thở phào rồi ra khỏi lớp.

Cơn gió khẽ hất ngược mái tóc khi tôi đặt chân bước ra khỏi ngưỡng cửa lớp.

Hằng năm, cứ đến tháng Mười là lá lại rụng tơi tả từ cành cây héo, như rơi cả một vòm trời thu trong lành xuống mặt đất.

Tôi vốn rất thích cái tiết trời ấy, se lạnh, dịu dàng, lấm tấm màu hoài niệm. Nhưng chẳng hiểu vì sao, vài năm trở lại đây, cảnh sắc ấy không còn quen thuộc nữa. Có lẽ vì hậu quả của biến đổi khí hậu, hoặc cũng có thể, do phố thị đã nuốt chửng nó mất rồi. Nuốt cả cái trong veo của không khí, cái mơ màng của sắc trời, bằng những cột khói xe và dãy công trình chen chúc sát nhau không còn chỗ thở.

Đến tận cuối tháng Chín, bầu trời vẫn nắng chang chang. Không phải cái nắng gắt gỏng của mùa hè, nhưng cũng chẳng phải thứ nắng hiền lành của mùa thu năm cũ.

Ve sầu vẫn rền rĩ trên mấy cành bàng sót lá, như thể có ai đó quên báo tin cho lũ ve rằng mùa hè đã kết thúc tự bao giờ.

Tôi mải miết quan sát đôi chân mình giẫm lên bao nhiêu là hoa lá cành rơi rụng giữa sân trường. Những tấm lá bàng to như cánh quạt, úa vàng, nằm chỏng chơ; vài quả bàng chín lăn lóc, bị giẫm đến bẹp dí như nhân bánh rán.

Hết nhìn đất, tôi lại ngước lên trời. Mây hôm nay xếp lớp như nếp vải ai trồng thành từng luống, lững lờ, mềm mại. Nhưng chẳng mấy chốc, ánh nhìn của tôi bị kéo về phía khác, nơi có tiếng cười rôm rả vọng đến từ nhóm học sinh gần đấy. Cảnh tượng lọt vào mắt tôi là Hữu Trí đang khoác vai Thế Vinh.

Thoáng nhìn thì Trí thấp hơn Vinh chút đỉnh, thái độ thì niềm nở hơn hẳn cái tên Thế Vinh – người đang khoác tay vào túi quần, mặt lầm lì như thể cả thế giới mắc nợ. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến sao mà trong khoảnh khắc đó, đầu tôi bật ra một giả thuyết kinh hoàng: hay là…hai người này đang hẹn hò sau lưng tôi để bày thủ đoạn vô biên gì đó? Nhìn thân thiết với nhau vậy cơ mà!

Nghĩ đến đây, tôi giật bắn người. Biết đâu cái lý do mà dạo gần đây Thế Vinh cứ lạnh nhạt với tôi, là để tôi cảm thấy cô đơn, rồi Trí bất ngờ xuất hiện, chìa tay ra và khiến tôi mềm lòng…

Trời ơi, chẳng lẽ bà nội đã nói đúng hết cả rồi?! Rằng đàn ông là thứ phải đề phòng từ trong trứng, kẻ nào cười tươi nhất là kẻ giấu dao sau lưng!

Bà ơi, đứa cháu gái này dù có bị vịt mổ đầu, bị gà đá lộn cổ, thì cũng không dám quên một lời bà dạy! Bà là bà tiên có phép, ông bụt có gậy, trăm sự đời cháu đây xin đội ơn người đã “răn” từ thuở tóc còn tơ, chân còn chưa vững, nay mới thấm đòn, như cá thấm mắm, như bún chấm mẻ…

Một tiếng “Hù!” vang lên ngay sau lưng khiến tôi rụt cả vai lại.

Tôi quay phắt lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Như sợ tôi bị hù doạ lần nữa, Hữu Trí lấy tay che miệng khúc khích, tiếng cười khe khẽ như gió chạm vào lá khô, đủ để làm người ta thấy nhẹ lòng mà không giận nổi. Khoé mắt cậu cong cong, tựa như cánh chim non vừa nghiêng mình giữa trời thu mát dịu.

Đằng sau, Thế Vinh đứng lặng. Vẻ mặt cậu ấy trầm như trời sắp mưa, đôi mắt thoáng qua tôi rồi dừng lại trên Trí.

“Hạnh dễ giật mình ghê” Trí cười, giọng nói cứ tự nhiên như cỏ mọc ven đường, chẳng chút vướng bận, tôi cảm giác máu cũng đổ dồn lên gò má mình.

“Sao không chứ…” Tôi lí nhí, như thể muốn trốn vào sợi mây đang rải nhẹ trên bầu trời, rồi nhanh chóng bị dập tắt cơn hứng khởi bởi câu hỏi của Vinh cất lên từ sau Hữu Trí.

“Hai người quen nhau hả?” Vinh nhìn tôi, ánh mắt mở to ra đôi chút, khoé môi khẽ nhếch lên, nửa như đang mỉm cười, nửa như đang dò hỏi điều gì đó mà chính tôi cũng không đoán nổi. Nhưng cái vẻ bất ngờ đó, người ta nhìn là đoán ra ngay cậu ta đang giả vờ.

Với cái kiểu vô tư không hiểu chuyện của Trí Hữu, cậu ấy chỉ đáp tỉnh bơ, tay còn quơ quơ trước ngực.

“Bạn nữ cùng lớp 10H.”

Thế Vinh gật gù, giọng cười không rõ ý. “Ừm, cũng phải. Khối A bên tôi toàn trai tráng, muốn tán gái cũng phải mò sang lớp ông.” Thế Vinh đáp Trí mà khoé mắt cứ đổ về phía tôi.

Hữu Trí làm bộ không bằng lòng, rồi thoắt cái đã bước tới sát tôi, đôi mắt cong cong như muốn trêu thêm.

“Ấy ấy, tán ai thì tán, em này là của tôi nha!”

Nói đoạn, cậu khoác tay qua vai tôi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến bước chân tôi còn chẳng dám động đậy, cả thân người như bị đóng khung giữa sân trường, chỉ còn mỗi chiếc quai cặp trong tay là tôi vô thức siết chặt.

Tôi cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt lại ngước lên khe khẽ, lén nhìn về phía Thế Vinh. Và chính khoảnh khắc ấy…tôi bắt gặp một thoáng gì đó rất khó gọi tên trong mắt cậu ấy. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi vội quay mặt đi, như thể ánh mắt ấy chạm trúng một nơi nào đó rất dễ vỡ trong lòng.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 21: Ánh dương cạnh bờ biển"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz