Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 20: Tồn tại một Mặt Trời thứ hai
Dưới gốc mai, những nụ vàng đã thôi e ấp, lặng lẽ hé mở giữa sắc nắng nhàn nhạt đầu ngày. Tôi ngồi một mình trên chiếc ghế đá cũ, tay cầm miếng sandwich, vừa nhấm nháp vừa để ánh mắt mình lơ đãng đi dạo khắp khuôn viên trường.
Thật ra, cũng chẳng hẳn là ngắm cảnh. Ánh mắt tôi chỉ vô tình trôi dạt qua từng nhóm học sinh, vài tên con trai khoác vai nhau đi ngang qua, cười nói ồn ào. Lũ con gái ngồi tụm năm tụm ba, thi thoảng phá lên cười khiến không khí như dội sóng.
Chỉ có mình tôi, lặng lẽ, yên ổn như một chấm lặng giữa bức tranh rộn ràng ấy. Nhưng không, tôi không buồn. Có lẽ vì tôi đã quen với cảm giác này, cái kiểu tồn tại như một bông hoa dại giữa lùm cỏ. Đủ để khiến ai đó ngoái nhìn, nhưng chẳng để lại ấn tượng sâu sắc nào.
“Hạnh ơi!”
Một giọng gọi bất ngờ khiến tôi giật mình quay lại. Là Ánh Nhi, hớn hở như ánh nắng mới, mái tóc buông xõa như sóng gió nhẹ nhàng thổi qua vai.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn cô ấy đang thong thả ngồi xuống bên cạnh, như một bông hoa khác vừa mọc cùng tôi.
Có lẽ…điều này cũng không quá tệ.
“Sao Hạnh lại ngồi đây một mình?” Ánh Nhi nghiêng đầu, lại chủ động bắt chuyện với tôi.
Tôi thoáng ngập ngừng. Miệng mấp máy, muốn tìm một câu trả lời vừa đủ, không quá xa cách, cũng không quá thật thà để lộ ra nỗi cô đơn trơ trọi đang hiện ngay trong hoàn cảnh.
“Hạnh…không quen các bạn.” Cuối cùng, tôi chỉ có thể thốt ra một cách thành thật, dù nghe có phần vụng về.
Ánh Nhi chẳng đáp gì, nhưng cũng chẳng cần lời. Cô ấy bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy cổ tay tôi, cái nắm nhẹ, nhưng đầy quyết tâm. Rồi không để tôi phản ứng, cô kéo tôi đứng dậy, bước đi vồn vã trên con đường lát gạch râm mát, mỗi bước chân như cuốn cả sự lưỡng lự của tôi theo sau.
“Ra đây chơi với tụi tôi. Vui lắm!” Giọng Nhi vang lên rộn ràng như gió đầu hè, khiến tôi khẽ thở dốc.
Ánh Nhi dẫn tôi về lớp, tay vẫn không buông, như thể sợ tôi lạc mất giữa những ánh nhìn xa lạ. Trước mặt là một nhóm bạn đang tụm lại nơi góc lớp, tiếng cười nói rộn ràng như một dòng suối nhỏ cứ róc rách mãi bên tai.
Tôi khựng lại đôi chút, một chút ngập ngừng, một chút e dè. Bởi từ lâu, tôi đã quen đứng ngoài những vòng tròn như thế. Nhưng có lẽ trong niềm hồ hởi của mình, Ánh Nhi chẳng để ý đến sự chần chừ trong bước chân tôi.
“Nè! Cho bạn Hạnh chơi cùng nữa nha!” Cô ấy nói lớn, giọng nhẹ như gió nhưng vang lên đủ khiến cả nhóm quay lại.
Không rõ vì thân thiết với Ánh Nhi hay vì một thứ uy ngầm trong cách cô ấy nói cười, cả đám bạn nhanh chóng dạt sang hai bên, nhường lại khoảng trống như thể đó là điều hiển nhiên. Tất cả ánh mắt dồn về phía cô, rồi trượt nhẹ sang tôi, đâm tôi chẳng biết nên rút lui hay ở lại.
“Quý cô giàu có bữa đó đây sao?” Một giọng ngẫu nhiên cất lên trong nhóm.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa mắt quan sát, một thói quen cũ kỹ. Mấy người bạn đang chơi bài Uno, vừa nhai snack, vừa cười nghiêng ngả. Ba nam, một nữ, trong đó cô gái ngồi giữa trông khá nổi bật.