Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 2: Bóng ai đó vụt qua
Vậy là chỉ còn vài đợt nghỉ nữa là kỳ nghỉ hè kết thúc, nhường chỗ cho năm học mới tại trường cấp ba.
Tôi được phân vào khối D, lớp 10H, trong lòng không khỏi tò mò về những người bạn cùng lớp sắp tới.
Tuy rằng trước khi chuyển về Bắc Sơn, tôi vẫn theo học tại trường THCS Yên Sơn, còn ở đây chủ yếu theo Đồng Giao, nhưng xét trên địa bàn Tam Điệp thì chỉ có hai trường trung học phổ thông chính là THPT Ngô Thì Nhậm và THPT Nguyễn Huệ, trong đó Nguyễn Huệ lấy điểm chuẩn cao hơn.
Không ít học sinh đăng ký nguyện vọng vào cả hai trường, nên trong phạm vi tuyển sinh gần như chồng lấn, khả năng tôi gặp lại bạn cũ không phải là không có.
Nhưng khi dành chút thời gian suy nghĩ lại một chút, phần lớn bạn bè cùng lớp tôi đều trội hơn về môn tự nhiên, chỉ riêng tôi và cô bạn Thanh Trúc từ đâu ra lại lọt vào thành phần giỏi môn Ngữ Văn.
Mỗi kì thi tới, chúng bạn được điểm cao môn toán, lý hoá sinh, thì mình tôi gần như chật vật đứng cuối lớp.
Năm nay kiếm được mấy đứa cùng lớp từng là bạn cũ thì có lẽ sẽ khó.
Riêng Thanh Trúc, nhờ thuận lợi với việc trao đổi cùng nhiều trợ thủ đắc lực, vẫn giữ được phong độ ổn định với tất cả các môn đều trên trung bình.
Với “năng lực” như thế, không chỉ dễ dàng vào lớp chọn của trường Nguyễn, Trúc thậm chí còn có khả năng thi đỗ vào trường chuyên Lương Văn Tụy ngoài Ninh Bình.
Tuy vậy, nghe nói vì lo lắng không theo kịp môi trường mới và nghiệp quả sẽ tới, Trúc vẫn quyết định đăng ký nguyện vọng ở đây.
Trái ngược với Tố Như, em họ tôi.
Trông thấy người chị quê mùa của mình thi đỗ vào trường nó hằng ao ước muốn chiếm đoạt, cuối cùng lại dốc hết sức học tập lại từ đầu để sau này có thể đạt được thành quả tốt hơn tôi.
Có lẽ vì quá tập trung vào bài vở nên đầu óc của Tố Như càng thêm thơ thẩn, vì thỉnh thoảng tôi lại tình cờ thấy Như ngồi chần chừ mãi với đống bài tập toán xác suất thực nghiệm.
Không ưa gì nó không có nghĩa tôi quên rằng mình là ai, và khi trông thấy vẻ mệt mỏi của Như lững thững bước vào bếp vào nửa đêm vì đói, khát, nó không chút do dự mà vớ lấy cốc sữa ở trong tủ lạnh với niềm tin rằng mẹ đã pha cho nó.
Dù sao thì làm ơn mà không mắc oán là tôi cũng đủ vui.
Tố Như vốn là người kén ăn, tôi thử pha sữa theo cách đơn giản mà bà nội hay làm.
Chỉ cần khuấy sữa đặc cùng nước nóng, hảo ngọt nên tôi cũng theo thói quen cho nhiều sữa ông Thọ hơn một chút.
Thuyết phục được một phần tính cách sắt đá của Như bằng một điều gì đó thật giản dị còn khiến tôi có chút tự hào.
Nhưng dường như Tố Như không hài lòng lắm về tình trạng tăng cân bất ngờ của mình, tôi để ý nó bắt đầu uống nước lọc nhiều hơn.
Thật kì lạ khi một đứa con gái mảnh khảnh, cao ráo, gầy đến độ trơ xương như Tố Như lại có thể an nhiên với dáng vẻ ấy, không cần bận tâm đến chuyện cơ thể mình trông ra sao dưới con mắt người khác.