Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 18: Ham muốn vị đắng
Nhưng rồi, tôi lại thấy hối hận.
Không, là sau khi thấy nụ cười trên môi Vinh bỗng nhạt đi, như thể tôi vừa chạm vào điều gì không nên nhắc đến.
Dù nét mặt cậu có hơi khựng lại, nhưng hành động thì không. Vinh vẫn từ từ trèo lên giường, từng cử động như có tính toán, như thể chờ xem tôi sẽ lùi lại đến đâu.
Và đúng thật, tôi lùi lại, lùi từng chút, cho đến khi tấm lưng gần như chạm vào vách.
“Hạnh có thích không?”
Tôi nín thở mà phổi muốn nổ tung. Câu hỏi ấy làm tôi tưởng mình vừa nghe nhầm, đến mức lòng như trượt đi một nhịp.
Nhưng ánh mắt của Vinh không hề lúng túng, chỉ chằm chằm dõi theo phản ứng của tôi.
Rồi cậu ta lại lên tiếng, lần này là một câu khác, có vẻ nhẹ hơn, nhưng lại khiến tim tôi đập mạnh hơn.
“Hạnh không thích à?”
Tôi cắn nhẹ môi, cổ họng khô khốc. “Gì chứ…” Nói mà chẳng rõ mình đang hỏi lại điều gì, về câu hỏi trước, hay về cả cái không khí đang dần trở nên nặng nề này.
“Không thích cách tôi chạm vào Hạnh?”
Lần này, tay Vinh khẽ đưa ra, hướng đến cánh tay tôi. Tôi đã kịp rút về, nhanh đến mức chính tôi cũng không ngờ, giống như phản xạ của một con chim non vừa thấy bóng người.
Cậu ta chẳng nói gì về hành động đó, chỉ thở một hơi rất nhẹ rồi tiếp tục:
“Hôm hai đứa mình đi chơi ấy, lúc trời đổ mưa…Hạnh thì bị ướt.”
Giọng Vinh vẫn đều đều, nhưng từng chữ như mũi kim nhỏ, chạm vào tai tôi, rồi xoáy sâu vào trí nhớ. Tôi muốn đưa tay bịt tai lại, để khỏi phải nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Nhưng tôi không làm được.
“Những ngày qua, Hạnh đã suy nghĩ về chuyện đó, đúng không? Là vì tôi à?”
Cậu ta khúc khích cười, âm thanh chẳng lớn nhưng cũng chẳng dễ chịu. Nó làm tôi thấy lạnh hơn cả cơn mưa ngày hôm ấy.
Tôi vẫn im lặng, không phải vì không có gì để nói, mà là vì không biết phải bắt đầu từ đâu, khi mọi thứ đang dần trượt khỏi sự kiểm soát.
Có lẽ vì thấy tôi im lâu quá, Vinh bị làm cho mủi lòng, mới nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Cử chỉ ấy có thể từng khiến tôi thấy ấm lòng, nhưng giờ đây, nó lại khiến tôi thấy mình bé lại và yếu thế hơn bao giờ hết.
“Đừng nghĩ nữa” Vinh nói, giọng nhẹ đến mức như ru ngủ. “Chuyện cũng qua rồi mà? Hạnh nhắc lại…làm tôi bất ngờ đó.”
Câu nói ấy, thay vì xoa dịu, lại có cảm giác như đang đe dọa. Có điều gì đó không đúng.
Không phải ở tôi, mà là ở cách Vinh nhìn nhận mọi chuyện, như thể việc đó chỉ là một cơn mưa chóng tạnh, không đủ để ai phải bận tâm.
Nhưng tôi biết, dẫu trong lòng có đang hỗn loạn đến mấy thì bản thân cũng không nên hò hé thêm một câu.
Ánh mắt tôi cứ tìm cách trốn đi, hết nhìn vào kệ sách lại liếc sang cửa sổ, tránh né cặp mắt vẫn đang nhìn tôi từ phía đối diện.
Tôi không để tâm đến cả cái cách Thế Vinh đang vén nhẹ từng lọn tóc lòa xòa bên tai tôi. Bởi đầu óc tôi lúc ấy, đang vội vã nghĩ xem làm sao để xoay chuyển tình thế này, sao cho êm thấm mà vẫn giữ được mình.
“Vinh hút thuốc hở?” Tôi lên tiếng, ánh mắt vô thức lướt về phía bao thuốc lá nằm lặng lẽ trên mặt tủ, lời hỏi như một cái phao nhỏ ném vội ra giữa làn nước xoáy.
Thế Vinh chẳng trả lời thẳng, mà lại quay sang tôi với ánh nhìn nửa cợt, nửa thăm dò.
“Hạnh thích không?”
Tôi im lặng, lòng khẽ nhủ: Sao nãy giờ cậu ta cứ hỏi ngược lại mình bằng những câu hỏi kỳ lạ như vậy?
Tôi không có câu trả lời cho thứ cảm giác lơ lửng ấy, chỉ biết chắc một điều là không muốn tiếp tục nữa.
“Hạnh muốn về.”
Tôi nói, giọng nhỏ nhưng rõ. Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rơi đều đều, nhẹ hơn lúc nãy, đủ để nghe rõ từng giọt gõ nhịp lên mái tôn. Chắc ông Trời đang cố gọi tôi về với cái an yên.
Nhưng Thế Vinh chỉ khẽ lắc đầu, như thể tôi vừa nói điều gì đó vô lý lắm. Cái cách cậu ta ngả người ra sau, nửa buông thả nửa điềm nhiên, như thể tôi đang nói một điều ngây ngô.
“Trời vẫn còn mưa mà. Việc gì phải vội?”
Giọng cậu ta dịu, nhưng lẫn trong đó là chút gì không thật. Như thể sự quan tâm ấy chỉ là cái cớ được gói ghém khéo léo trong vài chữ ngắn ngủi.
“Hạnh phải về dọn nhà, quét cửa”
Sự níu kéo chậm rãi của Vinh khiến tôi càng thêm chột dạ, như thể cậu ta đang cố giữ tôi lại không vì tình cảm, mà vì một điều gì đó khác.
“Con Như đâu? Kêu nó làm”
“Nó không làm đâu…”
“Để nhà dơ một hôm cũng có sao đâu?”
Tôi quay đi, nuốt một hơi thở dài. Nhưng cuối cùng không chịu nổi, vẫn chỉ biết hắng giọng.
“Sao mà Vinh cứ đánh trống lảng vậy? Hạnh ở đây với Vinh để làm gì chứ?”
Vinh im lặng.
Ánh mắt cậu ta nhìn tôi không oán trách, cũng không thiết tha, chỉ mờ đục như mặt gương chưa kịp lau.
Lại cái kiểu im lặng ấy.
Tôi mặc kệ, lặng lẽ rút chân khỏi chăn, tay chạm sàn lạnh ngắt.
Một buổi chiều mưa đâu đó ngoài hiên, mùi đất ẩm như len vào tóc.
Tôi đứng dậy, vừa đủ chậm để không gọi là bỏ đi, nhưng cũng đủ nhanh để không kịp nghe anh nói điều gì đó sau lưng, nếu có.