Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 17: Mèo và Thỏ Đực
Tôi đã nhẹ nhàng từ chối lời mời của Thế Vinh, rằng cứ ngủ tạm trong phòng của mẹ cậu ta.
Không được.
Bà nội từng dặn dò tôi: con gái, dẫu thân quen đến mấy, cũng không nên ngủ trong phòng của vợ chồng người khác, vì đó là điều bất lịch sự, là cái ranh giới của riêng tư mà mình không được quyền bước qua.
Từ nhỏ tôi đã sống cùng bà, chưa từng vướng vào những tình huống thế này. Vậy nên lần đầu bị đặt trong một hoàn cảnh như thế, tôi không khỏi tìm cách lựa lời.
Ấy thế mà Thế Vinh vẫn cứ nài. Giọng cậu ta không gay gắt, nhưng lại khiến người ta khó xử bởi cái vẻ nửa đùa nửa thật.
Tôi càng chần chừ, cậu ta lại càng thở dài rõ lớn, rồi quay lưng đi như thể chịu thua.
“Cái con này…” Vinh lẩm bẩm, không biết là trách hay đùa. Phòng cậu ta nằm ngay tầng một, chỉ cách vài bước chân.
Tôi không nói thêm gì nữa khi Vinh đã bước vào phòng, cánh cửa khép lại êm ru như chưa từng có ai nài nỉ gì tôi cả.
Cũng chẳng đến nỗi ngại ngùng gì, bởi chỗ tôi đang ngồi là chiếc ghế dài bọc nệm sang trọng, mềm mại đến độ chỉ cần nghiêng người một chút là có thể ngủ quên lúc nào không hay.
Tựa lưng vào đó, tôi khẽ nhắm mắt. Cảm giác như có ai vừa đắp lên mình một tấm chăn mỏng bằng nắng, vàng nhẹ, ấm dịu và thoảng mùi gỗ hương quen thuộc.
Ngoài kia trời trong, nhưng trong tâm tôi lại lặng lẽ như buổi trưa mùa hè ở quê, khi gió chỉ khẽ lùa qua kẽ lá mà cũng đủ làm xao lòng.
Người ta ở đây chẳng mấy ai dám mở cửa khi ngủ, nhưng tôi thì không lo mất trộm bao giờ. Tôi chẳng sợ gì, cũng chẳng nghĩ ngợi gì thêm.
Tôi co chân lại theo thói quen, hai tay đỡ nhẹ dưới đầu như muốn tự tạo cho mình một góc riêng bé nhỏ. Trông tôi chắc hẳn giống một cái bọc vải cuộn tròn, lặng lẽ, khép kín, nhưng dễ chịu. Tư thế ấy có vẻ chẳng mấy êm ái, thế mà chỉ một lúc sau, tôi đã chìm vào giấc ngủ nhẹ tênh, như thể ai đó vừa rót vào tai một khúc ru mỏng mảnh.
…
Tôi không rõ đã ngủ được bao lâu, chỉ biết mình choàng tỉnh bởi tiếng mưa rào bị bóp nghẹt bên ngoài, nặng hạt. Cơn mưa bất chợt ùa về giữa ngày nắng, làm lòng tôi chợt se lại, chẳng rõ vì lạnh, hay vì điều gì vừa trôi qua trong giấc ngủ mà tôi không thể nhớ nổi nữa.
Khi vừa lấy lại chút ý thức, tôi mới nhận ra không gian xung quanh như co lại, kín đáo và ấm hơn lúc trước, mới khiến cho tiếng mưa như bị chắn lại bởi những bức tường yên tĩnh.
Nhìn quanh, tôi khựng lại khi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường thật êm, trong một căn phòng xa lạ, còn vương mùi hoa trà.
Ngay phía trước là bóng lưng ai, ngồi bên bàn máy tính, cắm cúi làm gì đó. Tiếng gõ phím vang lên nhịp đều, từng đợt lách cách như giọt mưa gõ trên mái.
Tôi dụi mắt, cố xua tan cơn ngái ngủ còn đọng trong tâm trí và đỡ thân ngồi dậy. Mép chăn đũi theo đó trườn khỏi vai.