metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 13: Bị theo dõi

  1. Metruyen
  2. Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút
  3. Chương 13: Bị theo dõi
Prev
Next

Trên bàn học của tôi là một gói bông gòn và chai nước muối, chưa bóc tem.

Sợ mình nhìn nhầm, tôi tiến lại gần, đưa tay chạm nhẹ vào lớp nilon bao quanh gói bông, rồi cầm chai nước muối lên, xoay xoay trong tay. Nhãn còn nguyên, mới tinh.

“Ở đâu ra ấy nhỉ?” Tôi lẩm bẩm, mắt vẫn chưa rời khỏi món đồ trên bàn. “Sao cảm giác như mình đang ở trong trại giam vậy trời?”

Không khỏi liên tưởng đến Tố Như, nó vừa từ trên phòng tôi chạy xuống mà. Lòng dấy lên một thoáng tò mò, tôi vội chạy ra hành lang, gọi vọng xuống cầu thang.

“Như ơi, có phải em để quên…”

Chưa kịp nói hết câu thì nó đã cắt ngang, giọng gắt gỏng vọng lên.

“Dở à?! Làm gì mà la lối ầm ĩ vậy?”

Tôi khựng lại giữa câu, ngẩn người ra, định quay vào thì nó lại nói tiếp, giọng chẳng nhẹ nhàng gì, nhưng rõ ràng là…đang giải thích.

“Mẹ tôi đã bảo không thích ai đi chân đất trong nhà, hôm nay chị còn lôi cả đất đá lên tầng, máu me bê bết. Nhìn mà mắc ớn!”

Tôi đứng yên một lúc lâu, không đáp gì. Chỉ quay đầu lại nhìn bàn học lần nữa.

Gói bông gòn. Chai nước muối.

Tố Như là đang lo cho vết thương ở chân tôi?

Cái người suốt ngày chọc ngoáy, đâm thọt, phá phách mình…lại làm chuyện này? Dù thô lỗ, dù chẳng buồn nói tử tế lấy một lời, nhưng vẫn là một hành động không ai bắt ép.

Cái vẻ đó làm tôi không khỏi mỉm cười, một nụ cười rất nhỏ nhưng đủ để lòng nhẹ đi đôi chút. Một chút hy vọng mong manh về mối quan hệ giữa tôi và Như khẽ len lỏi trong tim, như mầm cây vừa nhú sau cơn mưa.

…

Vẫn cái thói quen đi chân đất của mình, tôi không nhận ra lòng bàn chân mình đã trầy xước đến thế nào, nếu không phải vì Như để ý thì tôi cũng chỉ rửa cho qua.

Dù vậy, tôi có lẽ chẳng thể gạt khỏi tâm trí mình hình ảnh của đôi giày đỏ, như thể những vệt máu đỏ ở chân là vết tích mà đôi giày để lại. Không phải chỉ là da thịt, còn là sự tổn thương âm ỉ, như thể nó mang theo cả kỳ vọng, hạnh phúc và cuối cùng là sự mất mát, bỏ lại tôi với vài giọt máu và một khoảng trống khác.

Dù lúc này, những món đồ mà Như đưa có phần nào xoa dịu trái tim tôi, lấp lại một chút khoảng hở nhỏ, thì mất mát vẫn là mất mát.

Liệu Kim Anh có thực sự là người đã ăn cắp đôi giày? Tuy rằng mối quan hệ với bạn cùng lớp chưa đâu vào đâu, nhưng nếu phải kể ra ai có thành kiến nhất với tôi, thì chắc chắn đó là Kim Anh…và cả Tùng Lâm nữa. Sáng nay, ánh mắt cô ta nhìn tôi cứ như muốn moi móc từng mảnh giấu giếm. Chính cái ánh mắt ấy khiến nghi ngờ trong tôi đổ dồn về một hướng.

Nếu cuối cùng không phải Kim Anh, thì tôi cũng lực bất tòng tâm. Nhưng cứ để yên thì không cam lòng. Cùng lắm…là bị cô ta đánh cho một trận. Còn hơn để nỗi lo ấy gặm nhấm.

Vì trường chưa vào năm học chính thức nên nhà trường vẫn cho nghỉ các buổi chiều giảng dạy. Nhưng chẳng hiểu sao, một buổi chiều thôi mà dài đằng đẵng.

Lâu rồi tôi mới cảm thấy nôn nao chờ đợi như thế, cái cảm giác giống hệt những tối hồi đó, khi tôi ngồi ở hiên chờ bà nội rong xe bán hàng về giữa đêm vắng.

Chiều tôi cũng chẳng dám đi đâu xa, Tố Như đã nói sẽ đi chơi đâu đó với bạn, không ít lần nó vắng nhà trong những chiều được nghỉ học, trước khi phải đối mặt với chồng sách vở và mấy buổi học thêm.

Nói chung, khi nhà chẳng còn ai thì tốt nhất là phải có người ở nhà để dòm cửa ngó hiên, đó là dì Mai nhắc tôi vậy.

Có phải bình thường tôi luôn chủ quan nên thấy điều đó hơi quá?

Thôi thì không đi xa được, tôi đành đánh vòng quanh xóm cho khuây khỏa. Như những lần ở quê bà nội, tôi lại đạp xe trên con đê cũ trong thời gian rảnh rỗi.

Đó cũng là bà khuyên tôi nên làm thế cho khỏe người, khỏe tinh thần, thậm chí còn giỡn rằng nhà chẳng có gia tài nào quý giá mà trộm trông ngóng, vô tình chúng coi như xui mất một cơ hội trộm cắp, bà giỡn vậy chắc để tôi thêm yên lòng.

Đã chuyển đến đây bao lâu rồi nhỉ? Tôi đã không để ý nải chuối đã chín đậm từ lúc nào, treo lơ lửng trên cây chuối trước nhà như ngọn đèn mà thiên nhiên tự tạo, vạt lá chuối ngả nghiêng, ngả sang viền nâu và tách rời như mái tóc bị cắt hỏng bởi bọn trẻ nghịch ngợm, hay các bà mẹ nhớ kỷ niệm nên đành vặt một mảnh để gấp thành cái kèn.

Chỉ có điều chẳng ai thèm bứt chùm nải chuối đó, cứ để mọc trơ trọi ở đó cho đẹp mắt trước khi chuyển mùa mà rụng xuống.

Giữa vườn là lùm bắp cải xanh mơn mởn dưới ánh nắng dịu nhẹ và mấy trái bí nằm lười biếng trên mặt đất, để mặc lúc bọ rùa bóng đôi cánh vàng tuỳ ý đậu lên, hoà mình vào màu sắc của hoa bí. Dàn mướp uốn éo bám trên khung gỗ, thêu dệt lên bức tranh xanh rì…

Tiếc là chỉ có vậy, bức tranh ấy quá quen đến mức nhàm chán. Quanh xóm, ngoài khu vườn kế nhà bác Oanh, tôi chẳng tìm thấy điều gì khiến mình dừng lại lâu hơn một phút trước mấy căn nhà chen chúc nhau ấy.

Nhưng không, thật ra là có.

Tôi nhận ra điều đó khi ánh mắt vô tình dừng lại ở góc râm mát trên hiên nhà bác Oanh, nơi thân cây đổ bóng xuống.

Ở đó, Thế Vinh đang tựa khuỷu tay lên thân cây, thong thả uống từng ngụm nước ngọt, tay còn lại đút hờ vào túi quần như chẳng buồn để tâm đến ai, vậy mà rõ ràng cậu ta không quên theo dõi tôi từ khi nào.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 13: Bị theo dõi"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz