metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 12: Con quỷ tốt bụng

  1. Metruyen
  2. Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút
  3. Chương 12: Con quỷ tốt bụng
Prev
Next

Cuối cùng, mọi chuyện lại đi theo hướng tệ hại hơn cả những gì tôi tưởng tượng.

Giá mà chỉ là Kim Anh phá đôi giày, xé toạc, làm rách hay giẫm lên đến méo mó, thì ít nhất tôi vẫn còn có thể đem đi sửa, còn có hy vọng cứu vớt.

Nhưng lần này…nó biến mất hẳn, không một dấu vết, như thể chưa từng tồn tại. Và nếu tôi liều lĩnh mò đến tận nhà Kim Anh để hỏi cho ra lẽ, thì chắc sẽ bị nó đánh cho bầm dập mất.

Tệ hơn nữa là…nếu Tố Như mà phát hiện ra chuyện này, thể nào nó cũng cười ngặt nghẽo, lăn lộn khắp nhà như được mùa, rồi tiện miệng kể cho dì Mai nghe.

Mà dì thì khỏi nói, vừa nghe thấy mấy từ “đồ mất”, “giày hỏng” hay “tiêu tiền uổng phí” là thể nào cũng ca bài ca muôn thuở về tiền nong, trách móc tôi không biết giữ gìn, không biết suy nghĩ.

Trường cấp ba tan học muộn hơn, nên ngày nào về đến nhà tôi cũng thấy Như và dì đã yên vị trên bàn ăn.

Ngay khoảnh khắc mở cửa bước vào, chỉ cần nghe tiếng bát đũa va nhau, nghe mùi thức ăn bốc lên trong không gian tĩnh lặng là tôi đã thấy nghẹn cổ họng. Chào hỏi thôi cũng đủ thấy mệt, vì chẳng biết họ có thật sự lắng nghe mình không, hay chỉ chờ để phán xét.

Càng nghĩ, nước mắt tôi càng rơi như mưa, từng giọt từng giọt trút xuống mặt đất còn loang nắng. Chúng chưa kịp đậu đã tan biến, như thể cả thời tiết cũng chẳng muốn tiếp nhận nỗi phiền muộn vụn vặt này của tôi. Mỗi quãng đường tôi đi, nước mắt cố gắng để lại dấu vết, nhưng mặt đất lại phũ phàng từ chối, chẳng thèm lưu giữ lấy chút đau lòng.

Tôi lề mề đạp xe về, mắt mờ lệ, mãi tới khi gần tới nhà mới sực thấy Thế Vinh vừa bước ra khỏi hiên. Cậu ấy đã thay bộ đồ thoải mái từ lúc nào, trên môi còn ngậm dở cây kem, dáng vẻ ung dung, thảnh thơi ấy khiến tôi càng thấy mình bệ rạc, tơi tả hơn bao giờ hết.

Vừa bắt gặp tôi, cậu như sững lại, ánh mắt mở to một thoáng, dường như bất ngờ trước khuôn mặt nhòe nước của tôi. Nhưng cậu không bật cười, cũng chẳng lộ ra chút thương hại nào, chỉ đứng im nơi vỉa hè, như thể đang cố cân nhắc điều gì.

Chính ánh mắt không rõ ràng ấy lại khiến tôi hoảng sợ. Tôi sợ cậu sẽ buông lời trêu chọc, sợ mình bị nhìn thấy quá nhiều. Thế là tôi vội vàng dắt xe vào sân, giả vờ không nghe thấy tiếng cậu gọi tên từ sau lưng, vì nếu tôi không đáp, thì chuyện xấu hổ này sẽ không tồn tại.

Thế Vinh, cậu ta chắc chắn thoả mãn trước dáng vẻ này của tôi lắm? Lần trước còn hả hê ngó lơ tôi bị Kim Anh bắt nạt, thậm chí trước đó vừa gọi tới đã bị hắt hủi trước mặt bạn của cậu ta. Thật thảm hại! Vậy mà chưa gì tôi đã khẳng định cậu ta là người tốt.

Tôi cắn môi, tim hơi thắt lại. Có lẽ…có lẽ tôi đã đi hơi xa. Thật ra hôm đó, tôi là người quay lưng bỏ đi trước, chẳng cho Thế Vinh cơ hội để giải thích.

“Vậy mà chưa gì đã khẳng định mình là người tốt…!” Tôi buột miệng, nhỏ đến mức như đang nói với chính mình, nhưng cũng đủ để một người khác nghe thấy.

Giọng nói đó lọt vào tai Tố Như, tôi nhận ra điều đó ngay khi thấy nó từ trong nhà bước ra đúng lúc tôi vừa gạt chân chống xe, ánh mắt nửa ngạc nhiên, nửa giễu cợt.

“Tự kỷ hả?” Nó bĩu môi, giọng khinh khỉnh.

“Không có.” Tôi nín thở đáp lại, ánh mắt thoáng liếc lên rồi vội vàng nhìn xuống. Nó không nói gì thêm, chỉ ném cho tôi một cái nhìn lướt qua rồi chạy thẳng vào nhà.

Có vẻ trưa nay dì Mai không về, nên bàn ăn vẫn trống trơn, chưa có lấy một mùi thơm nào của thức ăn. Tôi khẽ thở phào, một phần vì nhẹ nhõm, một phần vì mệt mỏi. Ít ra cũng không phải đối diện với ánh mắt dò xét của dì, hay tiếng thở dài ngao ngán mỗi khi nhắc đến tiền nong.

May là Tố Như cũng chẳng mảy may để tâm tới đôi mắt đỏ hoe và bàn chân sưng tấy vì đi trần của tôi. Nó chỉ thoáng liếc qua rồi leo thẳng lên tầng hai.

“Như không đói hả? Xuống phụ chị nấu cơm đi.” Tôi gọi với lên, giọng cố giữ bình thản.

“Không đói! Ăn với bạn rồi!” Giọng nó oang oang vọng xuống từ tầng trên, nghe đầy đủng đỉnh. Tôi đoán nó đang trong phòng tôi, chắc lại lục lọi hoặc phá phách gì đó.

Tôi không buồn đáp. Tố Như xưa nay vốn kén ăn, lười ăn đến mức bữa nào cũng như đang chịu hình phạt. Còn tôi, lớn lên dưới sự nghiêm khắc của bà nội, dù có buồn đến đâu cũng không được phép bỏ bữa, sinh hoạt tạm bợ là điều bà không bao giờ dung thứ.

Dù chẳng có tâm trạng, tôi vẫn lẳng lặng tráng vội một quả trứng, ăn kèm cơm nguội còn sót lại trong nồi. Mỗi thìa đưa lên miệng như một cách để chống lại sự rã rời trong lồng ngực. Lòng bàn tay còn chưa kịp khô sau khi rửa bát, tôi lại phải gồng mình kéo lê chiếc ba lô nặng trịch lên tầng. Bước chân chưa kịp vững, đã suýt trượt ngã vì va phải Tố Như đang hớt hải chạy xuống.

Một cảm giác bất an đột ngột dội lên, lạnh buốt sống lưng. Tôi không kịp nghĩ, lao thẳng lên phòng.

“…” Tôi nghẹn lời ngay khi mở toang cánh cửa phòng mình.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 12: Con quỷ tốt bụng"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz