Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 10: Thương đứt ruột
Quan sát dáng vẻ gù gật của bố trên chiếc ghế dài, tôi từ trong bếp mang ra một tách trà, như cách vẫn thường tiếp đón những vị khách khác. Dẫu lòng có phần thờ ơ, tôi vẫn không giấu nổi sự tò mò về những chiếc túi nặng trĩu đang đặt trên mặt bàn kính.
Có vẻ vì vẫn còn choáng váng trước phản ứng lạnh nhạt vừa rồi của tôi, nên khi thấy tôi mang trà tới để tiếp đón, nỗi dè dặt của ông vẫn không thể rời đi mà để ông khách sáo với tôi đến thế.
“Bố cảm ơn con, không cần phải làm vậy đâu.”
Tôi chỉ khẽ dạ một tiếng, vì lúc này đang cần hỏi thứ khác.
“Bố mang gì mà nhiều thế ạ?”
Tới lúc đó, bố mới chịu ngẩng đầu lên, bộ ria lởm chởm nhô lên trên phần nhân trung sạm nắng, còn ánh mắt đục ngầu ấy, dường như đã được rắc thêm chút ánh ngũ, le lói thứ ánh sáng mong manh giữa sự cũ kỹ, như thể đang níu lấy một niềm hy vọng nhỏ nhoi nào đó trong tôi. Nhưng chính dáng vẻ vui mừng có phần vụng về ấy lại khiến sự hiếu kỳ trong tôi nguội đi đôi chút.
“Ở Hà Nội nhiều cái lắm. Bố thấy cái nào hay hay là mua cho con luôn.”
Sợ tôi còn giữ khoảng cách, bố vội vàng cúi người lục tìm trong túi, muốn chứng minh điều mình nói là thật, hoặc cũng có thể chỉ đang cố lấp đi sự lúng túng giữa hai bên.
Bà nội từng kể rằng bố làm tài xế ngoài Hà Nội, nên những lần gặp gỡ trực tiếp cũng không thường xuyên, thay vào đó là vài phút ngắn ngủi qua màn hình điện thoại.
Có lẽ tôi đã thực sự tò mò sau khi nghe tiết lộ đó của bố, vì nhiều lần tôi cũng ước ao bản thân được trải nghiệm ở Hà Nội, cái tên nghe thôi đã khiến lòng tôi rộn lên với biết bao điều mới mẻ, khác xa cái thị xã nhỏ bé Tam Điệp này, nơi mà mọi thứ dường như luôn lặp lại. Ở đây không thiếu điều hay, nhưng nó chưa bao giờ đủ để làm thỏa mãn những tham vọng vượt khỏi vạch vôi của tuổi trẻ trong tôi, so với Hà Nội thì Ninh Bình vẫn gắn bó hơn.
Lúc đó, bố rút ra từng món đồ trong túi, làm cho trái tim tôi cũng nhẹ nhõm theo. Những món đồ như được chuẩn bị cho một đứa con gái vừa chạm ngưỡng dậy thì, như thể trong mắt bố, tôi vẫn là cô bé con ngày nào chưa kịp lớn.
Có lẽ quãng thời gian vắng bóng của bố trong tuổi thơ tôi đã khiến ông mãi mãi bị kẹt lại nơi ấy, chẳng theo kịp nhịp trưởng thành của đứa con gái mình.
Tôi nhìn thấy những chú gấu bông màu hồng phấn thoang thoảng mùi gà rán siêu thị, những dải kẹp tóc sặc sỡ và bắt mắt nhất là đôi giày búp bê được đánh màu bóng đỏ. Tôi biết bố chẳng am hiểu gì về gu thẩm mỹ con gái, nhưng chắc chắn ông đã chọn nó chỉ vì hình dáng nữ tính ấy. Và thật lạ, đôi giày ấy lại vừa vặn một cách hoàn hảo, như cách tôi dần chấp nhận thứ tình cảm vụng về này của bố.
Nhưng, làm cách nào mà bố biết cỡ giày của tôi nhỉ? Chân tôi vốn dĩ nhỏ, nhỏ hơn khá nhiều so với trang lứa và có khi còn hơn cả bọn nhỏ tuổi hơn mình. Mãi về sau, tôi mới nhận ra điều đó đơn giản chỉ là bố đã lén lấy đôi dép cũ của tôi ở nhà bà nội, săm soi từng vết mòn, từng lằn dấu để đo cho bằng được cỡ chân của đứa con gái nhỏ mà ông đã bỏ lỡ quá nhiều.
Giờ nghĩ lại, tôi tự hỏi, là do tôi thương bố hơn mẹ thật sao? Hay chỉ vì một cảm giác lạ lùng nào đó, khiến tôi nghiêng lòng về phía bố chỉ sau một lần được ông sắm sửa cho đủ thứ? Tôi vẫn luôn từ chối cái ý nghĩ rằng mình thiên vị. Vẫn quả quyết rằng mẹ, với sự thiêng liêng không thể thay thế, là người tôi thương nhất. Nhưng kỳ lạ thay, ngay cả những món quà từ mẹ cũng chẳng khiến tôi cảm thấy an tâm như cách bố âm thầm thể hiện tình yêu.
Có lẽ, tôi cảm nhận được sự chân thành nơi bố, vụng về nhưng thật thà, chẳng tính toán.
Bố tôi đánh xe rời đi, tôi cũng kịp dọn lại đồ đạc mà bố đưa không lâu thì dì Mai trở về. Nhác thấy đã hơn 10 giờ đêm, còn tôi vẫn đứng lững thững ngoài phòng khách với ánh đèn bật sáng trưng và ly nước chanh tan đá, sũng nước giọt trên mặt bàn kính, không khỏi buông vài lời mắng mỏ. Dặn tôi phải dọn cho sạch và đừng bật nhiều đèn rồi quên tắt trước khi vào phòng ngủ.
Tố Như lẽo đẽo theo sau mẹ nó. Vừa thấy tôi, nó đã liếc một cái đầy khó chịu khiến tôi lập tức tránh ánh mắt đi, vô tình chọc tức nó.
“Ở nhờ nhà người khác thì phải biết điều chứ?”
“Như! Ăn nói với chị Hạnh kiểu đó hả?”
Dì Mai quát nhẹ, rõ là không muốn kéo dài chuyện nên lôi Tố Như vào phòng luôn.
“Con nói đúng mà?”
Tôi chỉ khẽ ngẩng lên một chút, kịp thấy bóng Tố Như đã chạy theo mẹ khuất dần sau cánh cửa đóng lại.
Lau khô mặt bàn xong, tôi lại phải loay hoay lau luôn những giọt nước mắt đang rơi trên má. Sau đó, tắt hết đèn, lặng lẽ bước lên phòng trên tầng hai.
Căn phòng nối liền với nhà vệ sinh, nơi chủ yếu chỉ mình tôi sử dụng nên thường khá sạch sẽ, phần vì tôi luôn dành thời gian dọn dẹp. Dì Mai thì khỏi nói, chẳng mấy khi ngó ngàng vì bận rộn, còn Tố Như thì…vô ý thức đến phát bực. Nó lúc nào cũng mang cả dép đi trong nhà vào nhà vệ sinh, để lại dấu lốt ướt nhẹp in trên nền sàn, chưa kể mớ tóc rụng sau khi chải đầu cũng không buồn vơ vét lại. Đánh răng xong thì vứt bàn chải ra đấy, dính đặc kem đánh răng trắng xoá, có hôm còn vón lại…cả vụn thịt. Và dĩ nhiên, người phải dọn dẹp mớ hỗn độn ấy, lần nào cũng là tôi.
Có lần, còn nhắc Tố Như đừng vứt băng vệ sinh bừa bãi mà không chịu cuộn lại cho gọn. Vậy mà nó chẳng những không nghe, còn tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Như để trả đũa, nó dùng sạch cả bịch băng tôi đã dành dụm tiền bà nội cho để mua, rồi vứt vương vãi khắp nền nhà vệ sinh tầng trên, nơi tôi ở. Mỗi lần nhìn thấy cảnh ấy, tôi vừa thấy ghê tởm, vừa nghẹn họng không nói nên lời. Chỉ biết cắn răng thu dọn, như thể tự dọn dẹp sự nhẫn nhịn của chính mình. Quần áo và đồ dùng cá nhân của tôi cũng không thoát khỏi trò phá phách.
Cái áo khoác đồng phục cấp ba mới toanh, thứ khiến tôi háo hức suốt cả mùa hè để được khoác lên người, bị Tố Như làm cho rách toạc phần nách. Rồi nó còn trơ trẽn bịa ra rằng chiếc áo khoác trường Nguyễn Huệ ấy là của…anh người yêu học siêu giỏi của nó. Thật ra mấy trò học sinh cấp hai mặc áo khoác của các trường cấp ba danh tiếng để khoe mẽ thì chẳng hiếm, nhưng lần này, người phải nuốt cục tức lại chính là tôi, chủ nhân thật sự của chiếc áo ấy.
Nằm trằn trọc trên giường đã lâu mà giấc ngủ vẫn lảng tránh tôi. Cứ thế, đầu óc lại lỡ dại lôi mấy chuyện chẳng đáng để tâm ra gặm nhấm. Tôi thở dài một tiếng, vòng tay ôm chặt con gấu bông mà bố mua vào lòng như bấu víu vào chút dịu dàng còn sót lại. Ngày mai sẽ tới, dù muốn hay không, tôi chỉ đang cố nghĩ cách làm sao để đủ can đảm mà tiếp tục đối mặt với nó.