Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 1: Gieo giống mảnh đất mới
Cốt truyện được khai triển dưới góc nhìn của Nguyễn Hồng Hạnh – nữ chính.
Có thể bao gồm những chi tiết mang tính chủ quan hoặc gây mâu thuẫn do giới hạn trong nhận thức và cảm xúc của nhân vật.
222
“Kể lại”
✧
✧
✧
Mới cách một tháng trước, nơi sinh sống của tôi vẫn là gian nhà nhỏ bao trùm cả bờ ao và cánh đồng bát ngát trải quanh khu đất.
Cái nơi khiến cho tôi đêm nào cũng nghe thấy âm thanh ríu rít của bọn dế và tiếng gió thổi qua khe cửa sổ kéo theo mùi cỏ ướt và mùi phân gà bị lấp sâu dưới lòng đất.
Tất cả gộp lại đã cắt thành từng đoạn ký ức tuổi thơ của tôi khi vẫn còn bên cạnh bà nội. Bắc Sơn tuy vẫn thuộc tỉnh thành tôi ở, nhưng ngoài cái tên thì tôi chưa từng một lần đặt chân đến.
Nghe nói, chỉ những người khá giả mới dám lập nghiệp ở đó, nơi có không gian rộng rãi, sáng sủa và yên tĩnh.
Trước giờ, ngoài Yên Sơn ra, tôi chưa từng thấy chốn nào rộng và sáng đến thế.
Nhưng kể từ cái ngày buộc phải rời xa nơi ấy, mọi khung cảnh đẹp đẽ đều trở nên xa lạ.
Hôm đó, cả nhà đến đông cả, gồm một người đàn ông thô kệch mà thiên hạ bảo tôi giống y đúc, người phụ nữ xinh đẹp đến độ ai cũng tiếc sao lại lấy ông ấy, và một đám họ hàng gần xa cũng góp mặt vào tụ họp và bàn bạc điều gì đó, rồi đi đến quyết định khiến bà nội một mực phản đối.
Bà khăng khăng đòi giữ tôi lại, nhưng cuối cùng, hành lý của tôi vẫn bị đưa đi.
Tất cả những món đồ bà từng tặng, thậm chí cả những thứ không thuộc về tôi, bà cũng dúi vội vào tay, mấy quả trứng gà vùi trên trấu gói gọn trong túi bóng, như thể gửi gắm tất cả thương yêu vào một lời tạm biệt không nói thành lời.
Tôi thậm chí đã rất khó mới có thể nhận ra một vài giọt nước mắt ấy vì làn da nhăn nheo của bà khiến chúng lạc đi đâu mất, nhưng tôi đã sớm nhận ra bà đã thầm giấu nỗi bâng khuâng trong lòng từ còn rất sớm, những giọt nước mắt thay thế trên khoé mắt của tôi.
Trước khi lên xe, bà chỉ đứng đó, tay nắm chặt tà áo. Tôi không dám ngoái lại, chỉ sợ nếu nhìn bà một lần nữa, tôi sẽ vùng chạy quay về.
Anh chị em nhìn tôi với vẻ ái ngại, tưởng rằng tôi đang say xe, nhưng thực ra cơn thổn thức trong tâm hồn non nớt này vẫn còn miên man.
Tôi ôm chặt những món đồ lặt vặt vào lòng, như thể tự dỗ dành bản thân giữa cơn chênh vênh.
Suốt chín năm ròng sống bên bà nội, sự thay đổi đột ngột này đến quá nhanh, khiến tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Có lẽ tôi đã chẳng rời đi, nếu không vì nghĩ đến sức khỏe ngày một yếu đi của bà.
Ngồi trên chiếc xe ô tô sang trọng luôn là ước muốn từ bé đến giờ của một kẻ quê mùa như tôi, tôi không ngờ ước muốn của mình lại đi theo hướng như một cơn bão chia tách tôi và bà.