Người Yêu Ơi, Đi Nào! - Nhất Độ Quân Hoa - Chương 28: Growing pains
(*)Growing pains: chứng đau chân của trẻ mới lớn.
Đến khi một người một thi đưa đội hành thi đến nơi còn chưa kịp quay về. Thúy Vi Sơn đã truyền đến tin tức — Đại sư huynh Phàn Thiếu Cảnh bị đánh bất ngờ trên đường, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Ông già ra lệnh cho Phàn Thiếu Hoàng lập tức chạy về Thúy Vi Sơn.
Phàn Thiếu Hoàng sa sầm mặt. Cái tên dối trá này sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện. Hết lần này đến lần khác cứ chạm mặt mình là hai ba ngày sau lại xảy ra chuyện. Muốn chết thì chết đại cho rồi, lại còn bày đặt hôn mê bất tỉnh. Thôi rồi, kỳ này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Hắn đen mặt dẫn theo cương thi mắt xanh chạy về Thúy Vi Sơn. Đệm hương ở dưới bài vị tổ sư gia ơi…. Ta tới đây….
Khi hắn trở lại Thúy Vi Sơn mới phát hiện ra, chuyện không đơn giản như hắn nghĩ. Phàn Thiếu Cảnh bị thương nặng không hề giả. Hôn mê bất tỉnh cũng không phải giả. Nhưng việc thật sự làm cho ông già tức giận chính là — Hắn bị người ta rút đi phần lớn chân nguyên.
Ông già nhận định với tu vi của Phàn Thiếu Cảnh, thì cần người có bản lĩnh như Phàn Thiếu Hoàng mới có thể đánh hắn bị thương. Mà Phàn Thiếu Hoàng lại không thể nói cho ông biết. Lúc hắn gặp Phàn Thiếu Cảnh thì thật ra pháp lực của Phàn Thiếu Cảnh đã bị mình làm tổn hại.
Phàn Thiếu Cảnh bị thương, đương nhiên sẽ dễ dàng đối phó hơn bình thường rất nhiều…
Cách xử lý của Phàn Phục Thanh rất thẳng thắn — Trực tiếp xâm nhập vào hồn Phàn Thiếu Hoàng. Nếu trong cơ thể hắn không có chân nguyên của Phàn Thiếu Cảnh. Đương nhiên sẽ không liên quan đến chuyện này. Nhưng Phàn Thiếu Hoàng không thể nào mặc ông thăm dò — Trong hồn của hắn mặc dù không có chân nguyên của Phàn Thiếu Cảnh, nhưng lại có không ít của người khác…
Nói một cách khác. Nếu như ông già biết trong hồn hắn có chân nguyên của Phàn Thiếu Cảnh. Chắc chắn sau đó sẽ đánh gãy một chân của hắn. Nhưng nếu như phát hiện trong hồn hắn có của những người khác… Chỉ sợ là ba cái chân cũng bị bẻ gãy sạch…..
Hắn không nói được nguyên cớ, lại không để cho ông già dò xét. Đương nhiên phải gánh lấy việc oan ức của Phàn Thiếu Cảnh. Trong lòng hắn cũng căm hận: Ai dám hãm hại ta!
Mà Phàn Phục Thánh đúng là một chưởng môn tàn nhẫn. Hắn phế bỏ tu vi đạo pháp của Phàn Thiếu Hoàng, đánh gãy một chân, trục xuất khỏi Thúy Vi Sơn.
Phàn Thiếu Hoàng cũng kiên cường, cắn răng không hề kêu lên tiếng nào. Duy chỉ có lúc cương thi mắt xanh thu dọn đồ đạc đột nhiên nhớ đến miếng đệm hương trước bài vị tổ sư gia. Nó cảm thấy Phàn Thiếu Hoàng chỉ thân thiết với mỗi miếng đệm hương kia, có nên mang theo nó không…
Lúc này rời đi đương nhiên là trở về Quan Thiên Uyển. Hiện tại Quan Thiên Uyển quả thật rất náo nhiệt.
Buổi tối Xảo Nhi dẫn theo một đám cương thi, tiểu yêu luyện tập phép thuật. Đột nhiên gần như tất cả cương thi cũng bắt đầu run rẩy. Sự sợ hãi ẩn trong dòng máu kéo đến mù mịt đất trời, cuối cùng quỳ lạy thấp dưới đất.
Đạo sĩ Hách gia cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng quái dị như vậy. Đến khi thủy triều rút đi, ánh trăng lẳng lặng soi sáng cả trời đất. Trên những con sóng vỗ vào bờ trắng xóa, có một thùng nước…. nhẹ nhàng đi đến…
Đúng vậy, ánh trăng khuynh thành, sóng biển rì rào, trong hương vị đêm tối thơm ngát, có một thùng nước lướt sóng đến đây.
Gió biển cũng không thể thổi tan mùi thơm nồng nàn. Tất cả những sinh vật có thể trốn, bao gồm cả rùa biển cũng sẽ chạy cực kỳ nhanh. Còn những sinh vật có khứu giác không thể trốn cũng bắt đầu hắt hơi — Cái mùi kỳ quái gì đây?
Dưới ánh trăng sáng soi lấp lánh, dáng vẻ thùng nước hơi vui sướng “A, có rất nhiều con cháu ở đây. Tất cả đều đứng lên đi, ngoan quá.”
Xảo Nhi và đạo trưởng Hách gia cũng ngạc nhiên không dứt. Lúc này cùng nhau đánh giá đối phương. Chỉ cần liếc sơ qua, trên trán cũng dựng lên cả tóc gáy — Thùng nước này mặc một chiếc váy voan mỏng màu hồng phấn. Toàn thân đều đeo trang sức châu báu đầy tay. Vì đầu trọc, nên đội một cái mũ, trên mũ đó cũng đầy đồ trang sức. Vốn nhìn từ xa giống như một thùng nước, nhưng đến gần lại giống hàng chục chiếc thùng nước di động…
Một hồi lâu đạo trưởng Hách gia mới có thể mở miệng nói ra tiếng “Cô… Cô là ai?”
“Thùng nước” vô cùng vui vẻ xoay một vòng. Tiếng nói vang lên như sấm, nhưng lại làm dáng cười duyên “Tôi là Nữ Bạt, nơi này là Quan Thiên Uyển ư?”
Cô ta quan sát bốn phía, vẫn cười duyên nói tiếp “Tôi đến đây chờ một người.”
Tựa như một kiểu đặc xá, lúc này tất cả cương thi mới có thể nhúc nhích. Đến khi bọn chúng thấy rõ thùng nước, tất cả đều đồng loạt nhào đến trước mặt Xảo Nhi. Hiện nay, Xảo Nhi có thể nghe rõ được chút ít tiếng nói của bọn chúng. Đại để là chứng thực “Không thể nào… Đây là không phải là lão tổ của chúng ta. Hàng này không thể nào là lão tổ nhà chúng ta, ôi….”
Xảo Nhi lần lượt vỗ về từng con, vô cùng thông cảm.
Mặc dù Phàn Thiếu Hoàng bị đánh gãy chân rất đau. Nhưng cũng không sao cả. Đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, cho nên từ nay về sau cũng không còn cần nhìn vào sắc mặt ông già. Sẽ không cần gặp gỡ Phàn Thiếu Cảnh giả nhân giả nghĩa, cũng không cần để ý đến nề nếp của Thúy Vi Sơn. Cũng không cần quỳ cái gì trước bài vị tổ sư.
Hắn cảm giác mình chẳng sao cả, chút đau đớn này xem là gì?
Vừa về đến Quan Thiên Uyển, Phàn Thiếu Hoàng lại bắt đầu đau răng, đau dạ dày, nhức trứng — Thùng nước kia đã ở đây đợi hắn lâu rồi.
Thùng nước hơi vui sướng khi thấy hắn về. Cô ta tiến lên bỏ miếng thuốc dán trên đùi Phàn Thiếu Hoàng. Phàn Thiếu Hoàng phản ứng gay gắt, cô ta chỉ mỉm cười nói như thôi miên “Chàng mệt rồi, ngủ đi.”
Phàn Thiếu Hoàng chỉ cảm thấy mí mắt nặng dần. Một hồi lâu đã ngủ rất say. Thùng nước gọi cương thi mắt xanh vào giúp một tay. Lau chùi sạch sẽ vết máu trên người Phàn Thiếu Hoàng. Cô ta lại làm phép nối xương trị thương giúp hắn, phá bỏ tiên cơ.
Thật ra cương thi mắt xanh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô ta. Nhưng nhất thời không biết hỏi từ đâu. Cô ta lại hết sức thích dáng vẻ của cương thi mắt xanh, dùng tiếng cương thi nói chuyện với nó “Cậu muốn hỏi gì?”
Dù gì cương thi mắt xanh cũng có mấy ngàn năm đạo hạnh, nên cũng hiểu biết nhiều hơn một chút “Cô thật sự là Bạt? Nhưng theo tôi biết từ trước. Sau khi Ứng Long đánh cô bị trọng thương lần trước, cô đã đi vào ma giới rồi.”
Bạt nhẹ nhàng tháo miếng vải trắng băng vết thương của Phàn Thiếu Hoàng. Giọng nói rất lạnh nhạt “Đúng vậy. Nhưng trước đó vài ngày thấy sao chiếu mệnh của hắn hơi tối, có thể gặp tai kiếp, nên đi ra ngoài xem thử. Quả nhiên thật sự là vậy.”
Cô thản nhiên nói ra hai ba câu. Cương thi mắt xanh cũng thất kinh. Cấm chế của ma giới và nhân gian sao lại có thể dễ dàng phá bỏ “Vào ma giới vẫn có thể đi ra ngoài ư?”
Tựa như Bạt cũng không nghe thấy vấn đề của nó. Cô đổi đề tài “Cô bé ở Quan Thiên Uyển là của cậu à?”
Lúc cô ta hỏi đến vấn đề này, đôi mắt tràn đầy ánh sáng long lanh. Chỉ thiếu điều không hỏi thẳng : Hoho, cậu thích cô ta hả? Cô ta có thích cậu không? Cậu và cô ta đã làm chưa, đã làm chưa….
Cương thi mắt xanh không chịu được thùng nước bà tám này. Đợi lúc cô ta kết lại tiên cơ cho Phàn Thiếu Hoàng, liền vái chào bước ra ngoài. Lúc nó xoay người nhìn thấy bóng lưng của cô ta, dưới lớp váy mỏng màu hồng, hiện lên một mảng tím mờ mờ bên trong.
Cô ta bị thương. Ai có bản lĩnh để đả thương thủy tổ của cương thi? Là do lúc đột phá cấm chế sao?