Người Yêu Ơi, Đi Nào! - Nhất Độ Quân Hoa - Chương 2: Đồ chơi không vâng lời
Nửa đêm trong núi rất yên tĩnh, mặt trăng tròn vằng vặc như chiếc mâm, tỏa ánh sáng bạc phủ khắp mặt đất. Nước suối chảy róc rách, thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu oang oác vang vọng cả núi rừng.
Xảo Nhi vận động trong hang một trận, ăn hai cái bánh bao, uống chút nước, sau đó cũng thấy nhàm chán. Cô ngó dáo dác ở cửa động, thử mấy lần, cương thi cũng không có phản ứng.
Lá gan cô tăng lên, đột nhiên chạy trốn ra ngoài. Cô đã dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng người còn chưa rời khỏi hang núi, cổ áo phía sau đã căng thẳng, bị một vật gì đó nắm trong tay.
Dưới ánh trăng, cương thi kia mọc nanh dài, rất đáng sợ. Cô nhìn nó hồi lâu, sợ hãi cũng chồng chất lên từng chút từng chút, nhưng đợi đến khi phản ứng kịp thì đã kêu không được rồi.
Mà cương thi kia rõ ràng vô cùng tức giận, không ngừng nhe răng gầm gừ với cô.
Xảo Nhi nhìn khuôn mặt nó, không biết làm sao lại nghĩ đến Đại Hoàng ở trong thôn, trước khi cắn người nó cũng như thế.
Cương thi bắt được cô rống lên một trận, xách cô xoay người bước nhanh đến quan tài, ném cô vào bên trong. Nó xoay người đi, Xảo Nhi liền bò dậy, lúc muốn nhảy ra ngoài, cương thi kia lại thông minh, một tay đẩy nắp quan tài đóng chắc lại một tiếng rõ kêu.
Không khí trong quan tài không nhiều, Xảo Nhi khóc một trận cũng cảm thấy khó chịu, đành phải an tĩnh lại. Cho đến khi cương thi mở nắp quan tài đi vào, đã là tảng sáng, hình như nó vừa đi ra ngoài, trên bàn chân còn dính ít bùn.
Trong quan tài nóng bức, nó vẫn đè chặt Xảo Nhi bên dưới. Nắp quan tài cũng không đóng kín lại, không khí có thể lưu thông. Xảo Nhi cảm thấy dễ chịu được chút, chỉ có điều nó nặng quá, ép cô không thở nổi.
Đã lâu không ngủ, lần này Xảo Nhi mơ mơ màng màng thiếp đi, chỉ có điều là người trước ngực ép như bàn đá, vô cùng khó chịu.
Khi tỉnh lại lần nữa, thức ăn và nước uống ở bên ngoài đã được đổi, lão đạo Xung Linh kia mừng rỡ khoa tay múa chân “Tối hôm qua, thôn Hà Đông thật xảy ra chuyện ma quái, vậy mà nó lại có thể xem hiểu điễn văn, lần này nhặt được báu vật rồi!!!”
Đạo sĩ tên Tiểu Tứ vẫn còn khó hiểu “Chưa từng nghe nói cương thi lại biết chữ.”
Lão đạo Xung Linh vui vẻ quá mức, không thèm so đo, giải thích với tên đồ đệ ngu dốt của mình “Những thứ đạo hạnh càng cao, lại càng dễ dàng móc nối. Con nhìn những cương thi hắc bạch kia đi, cũng là vật chết thôi. Còn nó là chân chính có linh tính, cũng có chút xíu đạo hạnh.” Ông ta tự tay sờ cương thi trong quan tài, quý trọng không lời nào miêu tả nỗi “Bảo bối, bảo bối hiếm thế ơi”
Tiểu Tứ vẫn bán tín bán nghi như cũ, thấy trong quan tài, cương thi kia vẫy gắt gao đè lên người Xảo Nhi không nhúc nhích. Hắn ta tự tay sờ sờ làn da cứng rắn lạnh băng kia. Nhìn qua nó cũng chẳng có khác gì với mấy con cương thi bình thường “Cũng không biết có phải là thật không nữa…”
Đúng là tâm tình Xung Linh lão đạo rất tốt, thế nên đêm nay, bên cạnh nước uống và thức ăn của Xảo Nhi, lại có thêm quần áo của con gái.