metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Người Yêu Của Sao Chổi Ngốc - Chương ngoại: Bí ẩn của nó và hắn

  1. Metruyen
  2. Người Yêu Của Sao Chổi Ngốc
  3. Chương ngoại: Bí ẩn của nó và hắn
Prev
Next

Nó, một cô gái mười tám tuổi, xinh đẹp, đáng yêu và tràn đầy sức sống. Chiều cao thì chỉ một mét sáu mươi tư, dáng người nhỏ nhắn nhưng ba vòng rõ rệt. Nó sở hữu gương mặt trắng hồng mịn màng như em bé, hàng lông mày hình lá liễu cùng với đôi môi anh đào bé xinh, nếu đã nhìn qua rồi thì ai ai cũng không kìm lòng được mà nhìn thêm lần nữa. Đôi mắt hạnh nhân kiều diễm long lanh như sương sớm, ấm áp tựa hồ nước phẳng lặng của mùa xuân. Nhưng che dấu sau lớp kính áp tròng màu nâu ấy lại chính là một đôi mắt màu tím chứa đựng nhiều bí ẩn.

Nó tuy nghịch ngợm, vô tư, ngốc nghếch nhưng lại phải chịu đựng một quá khứ kinh hoàng khi bản thân lại là kẻ gián tiếp giết chết mẹ mình. Từ sâu thẳm nơi nội tâm ấy là một nỗi đau và quyết tâm tìm giết kẻ thù. Đó cũng chính là nguyên nhân nó tìm đến thành phố A. Và cũng chính nơi này, nó bất ngờ vướng vào vòng vây oan nghiệt của hắn. Liệu tình yêu của hắn có giúp nó thoát khỏi quá khứ, gạt bỏ hận thù và khởi đầu một tương lai mới hay không?

Hắn, một chàng trai mười chín tuổi cao ngạo và lạnh lùng nhưng sở hữu vẻ đẹp khiến người ta phải thần hồn điên đảo. Với chiều cao một mét tám mươi sáu lí tưởng, gương mặt góc cạnh hoàn mĩ cùng làn da trắng mịn màng không tì vết, đôi mắt đen láy xoáy sâu không thấy được tiêu cự, hắn trở thành nam thần lạnh lùng mà bao người mơ ước.

Sáu tuổi hắn đã đọc làu làu báo chí và sách kinh doanh nước ngoài. Mười tuổi, hắn đã thông thạo ngôn ngữ máy tính và hơn hai mươi ngôn ngữ trên thế giới. Đến năm mười tám tuổi, hắn thành công trở thành chủ tịch tập đoàn Royal lớn nhất châu Á được người người nể phục.

Nhưng ai nào biết, đằng sau những vinh hoa chói lọi đó lại chính là một nỗi cô đơn và thống khổ biết nhường nào?

Từ nhỏ hắn đã thấy cảnh mẹ mình vì gia cảnh nghèo nàn mà bị ông bà khinh rẻ. Đến năm mười hai tuổi, hắn tận mắt chứng kiến mẹ mình bị chính ông bà nội gài bẫy hãm hại đuổi ra khỏi Hoàng gia nhưng không thể đứng lên bảo vệ mẹ mình.

Suốt bảy năm hắn tìm mẹ trong vô vọng. Hắn hận bản thân yếu đuối và bất lực, vì thế hắn bất chấp để mạnh mẽ hơn. Nhưng đến khi một mình đứng trên đỉnh vinh quang, hắn mới thấy mình vô dụng, mẹ hắn vẫn không quay về.

Một mình đối chọi với cô đơn trên tầng cao chót vót. Cho đến khi hắn nhìn thấy một cô gái nhỏ bé ngày ngày đeo ba lô đi bộ trên vỉa hè nhưng vẫn nở nụ cười tươi như ánh nắng. Một cô gái một mình chạy dưới cơn mưa đầu mùa của thành phố nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời đưa ô cho bà cụ không quen biết. Đôi lúc hắn lại thấy cô bé ấy tay dắt hai đứa bé lang thang nào đó, chỉ chúng phát tờ rơi. Những lúc ấy hắn thật nực cười, ngu ngốc, quá ngu ngốc! Không biết cô ta làm sao mà sống được đến to người to xác thế nhỉ? Nhẹ dạ như vậy không phải là mau chóng bị bọn trộm cướp buôn người nào đó lừa gạt hay sao? Dám có thể, khi bị bắt đi bán, cô ta còn thong thả đếm tiền cho người ta nữa. Thế kỉ hai mươi mốt rồi, còn mấy ai thích lo chuyện bao đồng như vậy? Thời buổi này là gì nhỉ? Ừ thì… nếu bạn có lòng tốt cho tiền một kẻ ăn xin, không chừng người ta còn cười vào mặt bạn “này nhìn xem anh ta đang giả què đó đồ ngu” nếu bạn thấy cảnh hai cô gái đánh một cô gái, đôi khi lại là một vụ đánh người cướp xe nào đó.

Thế là ngày ngày, hắn vẫn luôn đứng bên cánh cửa sổ cô độc mà ngắm nhìn thành phố huyên náo bên dưới nhưng đôi mắt vô cảm ấy lại chỉ nhìn về một hướng duy nhất, bước chân của cô gái đó. Bước chân thoăn thoắt năng động, dáng người nhỏ bé mỏng manh như gánh chịu cả thế giới. Không biết tự khi nào hình bóng ấy lại đi sâu vào tâm trí hắn?

Chỉ biết vào một chiều cuối thu, hắn không nhìn thấy bóng dáng đó nữa. Một cổ lo sợ dâng lên trong lòng hắn, không hiểu là gì nữa? Hắn vẫn nhủ rằng do làm việc quá căng thẳng mà ra.

Đến ngày thứ ba, hắn không chịu được nữa, liền buộc Đình Vỹ điều tra danh tính cô gái ấy. Rốt cục cũng chỉ biết được, cô là Triệu Thị Ngọc Nhi, có mẹ nuôi là Triệu Băng Băng, quê ở thành phố B, ngoài ra đoạn quá khứ trước kia không hề biết được. Hắn cũng không thắc mắc quá nhiều, họ cùng lắm cũng chỉ là người qua đường thôi.

Một mùa đông tình cờ đi ngang qua quán phở ven đường, hắn lại bắt gặp cô bé ấy một thân hình mảnh mai nhanh nhẹn bưng tô phở còn nóng cho khách, miệng rối rít không ngừng. Trời đông giá rét thế kia mà lại ăn mặc phong phanh như vậy, thậm chí gương mặt trắng nõn nhuốm một chút ửng hồng, không giống mùa đông chút nào. Cô gái này vẫn luôn ấm áp tựa mùa xuân xua tan băng giá, chỉ cần nhìn qua một lần thôi cũng đã khiến cho người ta mát mẻ tâm can.

Hắn bắt đầu thu mua căn nhà trọ của nó, rồi cho toàn khách trọ thuê với giá nửa triệu một tháng.

Được tin chủ trọ mới giàu lòng nhân hậu như vậy, nó cảm trời đã thương xót cho phận má hồng như nó quá!

Đôi lúc nó đi làm về khuya, lại có một ông chú lái taxi tốt bụng cho nó quá dang một đoạn. Đây quả là làm tốt có hậu phúc mà.

Điều làm nó bất ngờ hơn là Noen năm đó, nó được nhận một chiếc áo len dày cộm từ ông chủ tiệm phở.

Nó chỉ biết ngơ ngác không hiểu cái gì nhưng lại nhận được cái gãy đầu, cùng nụ cười hì hì thân thiện của ông:

“Cháu không cần ngại, đây là chút tấm lòng của bác dành cho nhân viên. Đặc biệt là cô bé dễ thương như cháu.”

Nó nghe thế mỉm cười, khoác chiếc áo che gần nửa mặt vào, cảm giác mát lạnh cả đầu ngón tay, lịch sự cảm ơn bác.

Một chàng trai đứng trong góc tối cũng khẽ nở nụ cười, nhìn bức ảnh trong điện thoại rồi xoay gót rời đi.

Thật không ngờ, vào một sáng đầu thu hắn lại gặp cô bé ấy ngay trong nhà hàng của chính mình. Hơn nữa còn nhìn mình đến ngây ngốc bất thần mà quên luôn công việc. Đôi mắt nâu lóng lánh như ánh ban mai làm người ta quyến luyến không rời nhưng đâu đó lại có chút tinh nghịch.

Rồi không hiểu sao hắn lại có suy nghĩ điên rồ là muốn nhìn thấy gương mặt phẫn uất của nó. Nghĩ là làm, hắn liền cố ý va vào nó rồi trêu tức nó.

Chỉ không ngờ phản ứng của cô ấy lại mạnh mẽ đến như vậy.

Cách làm quen của Hoàng chủ tịch thật quá sức ấn tượng và khác người quá đi!

Truyện vẫn còn tiếp nhé các bạn.

Cảm ơn các bạn thân yêu đã ủng hộ mình nhé!

By: Tiểu Như Như

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương ngoại: Bí ẩn của nó và hắn"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz