Người Yêu Của Sao Chổi Ngốc - Chương 8: Nhà mới
Chương 8: Nhà mới
“Đây là trường hợp hiếm gặp. Não bị chấn động gây tổn thương, khả năng tính toán bị mất tạm thời.” Còn cười ý nhị bỏ lại một câu mà hắn cho là tâm đắc nhất: “Cô hãy chăm sóc tốt cho Hoàng thiếu!”
Hắn không thể tính được nữa. Không xong rồi! Hắn là người đạt giải toán quốc tế, chưa hết, hắn còn là chủ tịch của Royal nữa. Thôi rồi, phen này nó trở thành tội nhân thiên cổ! Nó sẽ bị toàn dân tử hình mất. Phải làm sao đây?
Không lẽ phải làm theo lời bác của hắn nói ư?
“Con nghĩ một câu xin lỗi có thể giải quyết tất cả ư?” Ông Hiển nhìn nó đầy trìu mến.
Một lát sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, ông Hiển đứng nhìn hắn hồi lâu rồi thầm thở dài.
Gì vậy? Ánh mắt này sao không giống một người bác nhìn cháu mình, mà cha mẹ hắn đâu, sao không đến?
Đợi bốn người kia về hết, ông Hiển cẩn thận nhờ vả nó:
“Bác nhờ cháu một việc có được không?”
“Bác cứ nói!” Nó mỉm cười tạo niềm tin.
“Ta biết, gia cảnh của cháu. Là thân con gái một mình ở trọ thật bất tiện, thôi thì cháu hãy sang ở với cháu trai của ta một thời gian để tiện chăm sóc cho nó giúp ta được không?” Ông Hiển đề nghị.
“Ý bác là Khắc Huy sống một mình?” Nó hơi khó hiểu. Ông đã nói đến như vậy rồi, nếu nó không đồng ý thì không phải lẽ. Huống chi lỗi là của nó, cũng may là ông không có yêu cầu bồi thường tiền nếu không dù làm việc cả đời, nó cũng không trả nổi.
Thấy nó băn khoăn, ông Hiển nghĩ mình đã thắng, liền tiếp lời:
“Xem như bồi thường tổn thất vậy!” Ông đánh ngay một đòn tâm lí vào nó.
Còn cách nào khác đâu, nó gật đầu đồng ý.
Nó muốn ở nhà hắn ư? Sau khi nghe hết sự tình từ miệng nó, hắn mừng rỡ trong lòng, không ngờ việc này lại thuận lợi đến như vậy! Hắn đoán chắc là lão già đó làm! Xem như lần này ông ta đã giúp hắn một việc. Nhưng đừng nghĩ hắn sẽ tha thứ cho ông ta. Lần này thì hắn khỏi nhọc công nghĩ cách để mèo nhỏ lại gần hắn hơn nữa rồi.
Hắn ngồi ung dung trên giường bệnh, “nhàn nhạt” nói một câu “mặn chát”:
“Cô bón cho tôi!” Hắn làm mặt vô tội nhìn nó, nhất quyết không chịu ăn cháo làm nó tức điên lên được.
Hừ! Tên này quá đáng. Khó ở quá mà. Bệnh chớ có rụng tay đâu mà không tự múc ăn được, còn bày cái vẻ mặt ghê tởm đó nữa, có phải con nít đâu.
Nó chề môi khinh bỉ: “Tự làm! Có tin bà đây cho anh một phát rụng răng không? Khi đó, bà sẽ bón cho anh ăn!” Nó nhướng mày thách thức.
“Tôi là bệnh nhân đó, cô nỡ đối xử với tôi vậy à?” Hắn ủ rũ.
Hết nói nổi cái tên hâm này rồi. Hôm nay dở chiêu trò làm nũng nữa, dễ thương không chịu nổi mà!
“Nè!” Nó đành múc cho hắn ăn, miệng lẩm bẩm: “Tôi mắc nợ anh chắc?”
Hắn im lặng, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười của sự hạnh phúc.
Em không chỉ nợ tôi, mà còn nợ tôi cả đời!
Thế là ba ngày sau hắn xuất viện, nó cũng lẽo đẽo theo hắn. Xách một đống hành lí mà nó thở hổn hển.
“Oa! Đẹp quá!” Nó kích động hét lên khi bước vào cổng nhà hắn.
Một ngôi biệt thự lấy màu xanh da trời làm chủ đạo, cách trang trí đơn giản mà rất hài hòa giữa hai tông màu sáng tối tạo cảm giác dễ chịu. Quanh sân là một thảm cỏ tự nhiên xanh rờn bao phủ. Phải được chăm chút lắm chúng mới xanh tốt như vậy. Bên phải là một vườn trồng nhiều loại thảo dược và hoa. Bên trái là một hồ nước trong xanh đến tận đáy. Ngôi biệt thự có hai tầng: Tầng trệt là phòng khách và phòng bếp; tầng thứ nhất là phòng ngủ; tầng thứ hai là phòng sách, phòng làm việc, phòng thí nghiệm và chế tạo robot. Những vật dụng đều là những thiết bị tiên tiến, hiện đại bậc nhất trên thị trường, có cả những thứ mà thị trường không có nữa. Nó nhìn qua lại đến hoa cả mắt.
“Ái chà chà!” Nó vô cùng thích thú với căn phòng màu cà phê sữa ấm áp. Kìa, chiếc nệm màu xanh dương, màu nó thích nhất. Nó nhảy cẩng lên, cơ thể nâng lên hạ xuống như một chiếc lò xo, vô cùng thoải mái nha! Nệm này tốt hơn gấp ngàn lần so với chiếc nệm cứng ngắt ở phòng trọ. Bỗng nó man mác một nỗi buồn trống vắng, nó thấy thiếu thiếu gì đó mà nhất thời không nghĩ ra.
Là thiếu gấu bông đấy bà chị!
Cứ thế mà hết một ngày
“Cốc cốc cốc.” Gõ cửa mãi mà nó vẫn im lặng. Vẻ như đã hết kiên nhẫn với nó, hắn đẩy mạnh cửa bước vào. Cánh cửa kêu “rầm!” một cái rõ lớn. Hắn mang trên mình khí thế hùng dũng như sắp ra trận. Nhưng khi nhìn cô bé còn cuộn tròn trong chiếc chăn chẳng khác gì con mèo nhỏ cả, bao nhiêu khí thế tự nhiên đâu mất. Hắn lại nghĩ nghĩ gì đó rồi cười man rợ.
“CHÁY! CHÁY NHÀ RỒI!” Hắn hét toáng lên.
Như hắn nghĩ, nó lập tức tròn xoe hai mắt, đôi chân nhảy vọt xuống giường không quên lôi cả cái chăn theo.
“Á… Ạch!” Thế là mặt nó tiếp đất không thương tiếc. Trông vẻ mặt buồn cười của nó đi, hắn không khỏi bật cười.
“Cô yêu đất mẹ quá nhỉ?”
Nhận ra mình bị lừa, nó giận dỗi đỏ cả mặt, quăng cái gối vào bản mặt khó ưa của hắn rồi vùng vằng bỏ vào nhà vệ sinh, rửa mặt mới có sức chửi hắn nữa chứ!
“Đồ bệnh hoạn!”
Con mèo ngốc, em thật biết cách dụ dỗ tôi đó!
By: Tiểu Như Như