Người Yêu Của Sao Chổi Ngốc - Chương 34: Không cho anh ăn, anh vẫn có thể ăn
Chương 34: Không cho anh ăn, anh vẫn có thể ăn
“Khắc Huy, anh làm gì vậy?” Bị mọi người nhìn bằng cặp mắt kì dị, nó khó chịu vùng vẫy trong ngực hắn.
Nói chính xác hơn là mọi người trong quán đều ngừng mọi hoạt động, há hốc ngước nhìn một chàng trai một mét tám khôi ngô lịch lãm ngang nhiên bế một cô bé một mét sáu nhỏ nhắn dễ thương lên, động tác tự nhiên đến mức chẳng xem ai ra gì.
Thật là ghen tị hết sức.
Xung quanh có vài cô gái không nhịn được tò mò ghi lại hình ảnh đẹp, còn một số người đã nhận ra Hoàng chủ tịch thì im như hến không có bất kì hành động nào. Họ vẫn còn nhớ kết cục của kẻ chụp ảnh đời tư của Hoàng chủ tịch chính là gia đình phá sản.
Tuấn Khải bị một màn này làm cho hết hồn nhưng rất nhanh phản ứng đứng dậy trợn mắt: “Cậu bỏ cô ấy xuống!”
Dám ra lệnh với hắn à, đừng tưởng cậu mang họ Vương, con trai của Vương Hoắc Phong thì có quyền hạng đó. Ông ta tuy làm chủ cả hắc đạo lẫn bạch đạo nhưng vẫn phải nể nang hắn ba phần huống chi là tên nhóc con Vương Tuấn Khải miệng còn hôi sữa dám chiếm tiện nghi Sao Chổi của hắn.
Còn chưa nói, sao Chổi của hắn cả gan sờ tai của người con trai khác. Mặc dù đang rất phẫn nộ nhưng hắn vẫn không có cách nào tỏ thái độ cực hạn trước ánh mắt kinh ngạc đáng thương của Sao Chổi được, hắn đã hứa không tức giận với Sao Chổi nữa.
“Dục tốc bất đạt” phải làm theo kế hoạch.
Trực tiếp bỏ qua lời nói vô ích, hắn liền cúi đầu xuống thì thầm vừa đủ cả hai nghe thấy: “Con mèo của anh đã toi đời rồi, mau về gặp nó lần cuối.”
“Hả?”
Con mèo nhỏ nhắn đáng thương mà nó chưa gặp lần nào đã chết rồi sao, nó còn rất muốn năn nỉ hắn cho chơi cùng mà: “Không được, chuyện lớn chuyện lớn, phải mau về nhà gấp.” Nó không kìm được sốt ruột hét lớn.
Trước kia hắn đã tìm hiểu rất rõ sở thích của nó, ngoài ăn với ngủ ra thì nó thích nhất chính là loài động vật lười biếng này. Y như tính cách của nó! Thật không ngờ hôm nay Hoàng đại thiếu gia phải dùng tới hạ sách mang kẻ thù của mình để lừa Sao Chổi về nhà chứ.
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Tuấn Khải nhìn thái độ nghiêm trọng của nó lại bất ngờ thấy nụ cười gian xảo trên môi hắn, cậu nhíu mày một cái:
“Chuyện gì vậy, cho tớ đi được không?” Cậu cũng theo nó thu dọn sách vở, lòng hoang mang không ít.
“Không được, cậu cứ về nghỉ ngơi, hôm nay tớ cảm ơn cậu.” Nó nói rồi gấp gáp vụt mất.
Chờ đến khi bóng nó khuất dạng sau cánh cửa, hắn lại không hề khách khí đặt một sấp tiền lên bàn nhếch môi một cái nói chỉ để cho mình cậu nghe được:
“Người của tôi, cảm ơn cậu đã chiếu cố.”
Tay cậu nắm chặt thành quyền, cơ thể tức giận run lên bần bật theo từng bước chân của hắn.