Người Yêu Của Sao Chổi Ngốc - Chương 32: Sớm muộn gì cũng là của anh
Chương 32: Sớm muộn gì cũng là của anh
“Sao Chổi, anh yêu em.”
Lời nói ngỡ trong mơ làm nó lạc hồn như rơi vào mộng mị. Hơi thở mang theo hương bạc hà dìu dịu hoà cùng mùi rượu phả vào mũi chiếm trọn tâm can nó. Nó say rồi phải không? Người ta nói lời say mới là lời thật nhưng mà Hoàng chủ tịch à, ngài đừng có đùa giỡn lưu manh nữa được không, tôi đã lọt hố của ngài bao nhiêu lần rồi đây không chừng lại là một trò đùa mới thì sao?
Mặc cho thật hay giả, nó cũng “Thụ sủng nhược kinh” không ít.
Bước chân rối bời rời khỏi vòng tay của hắn, nhìn hắn vẫn thản nhiên ngủ say, nó chột dạ thở phù một cái chạy như bay khỏi phòng.
Coffee đang thu dọn tàn cuộc của hắn, hai cái tay dài vươn ra gom những mảnh vỡ bỏ vào sọt rác, con chíp đỏ nháy nháy như vui mừng nhưng vẫn không dám chạy lại gần nó.
“Mama mama, đó là phòng của papa.”
“Làm như ta không biết. Hoàng Khắc Huy là tên hâm mới chế tạo quái vật như ngươi.” Nó liếc cái cũng không thèm, một mạch về phòng ngủ tiếp.
Hắn theo thói quen dậy sớm, quan sát một lượt căn phòng.
Khăn lau, chậu nước… Sao Chổi đã không bỏ mặc hắn.
Khoé môi nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, gõ cửa phòng lại chẳng thấy Sao Chổi đâu. phòng bếp, đồ ăn đã được nấu sẵn, nhìn tờ notes màu hồng trong tay, mặt hắn nổi đầy gân xanh không rõ biểu tình, bàn tay vô thức siết chặt.
“Sao Chổi, em dám bỏ trốn.”
“Papa, mama đã đi học 30 phút 45 giây trước.” Coffee tốt bụng thông báo lại nhận được cái hừ lạnh của hắn.
“Băm nhuyễn cái này cho ta.” Hắn quăng tờ notes bị vò nát trong tay cho Coffee rồi vô tình quay gót.
Coffee: “…” Con không phải cái thớt mà! huhu…
[Cháo đã nấu sẵn, ăn hay không tùy anh! Tôi xong việc đi trước đây… <biểu tượng lêu lêu> Kí tên: osin siêu cấp.]
Coi như thoát được kiếp nạn. Nó tung tăng rảo bước đến trường, không cần nhìn sắc mặt của hắn thật là thích. thật ra thì nó cũng chẳng biết phải đối diện với hắn thế nào nữa. Chẳng lẽ mặt dày đi hỏi: chuyện hôm qua anh nói là thật hay giả? anh có yêu tôi không? Lỡ như hắn vì say mới nói vậy thì chẳng phải nó lại tự đào hố chôn mình, tự mình ảo tưởng sao.
Nó bực bội đạp mạnh lên lá cây một cái.
Chiếc lá vàng đáng thương kêu “rốp” một tiếng rồi im lìm dưới đất, đầu đông lá cây không còn nhiều, thành phố A cũng bắt đầu trở lạnh. Nó thấy người ta mặc áo ấm rất dày, quanh đường còn có mấy cặp tình nhân tay trong tay trông thật hạnh phúc. Phải nói thế nào đây ta, nó chợt cảm thấy hơi lạnh hơi cô đơn và rất ghen tị.
Người đông và xe cộ tấp nập, riêng nó chỉ nghe được tiếng bước chân của mình, hình như là rất hiu quạnh, đi qua ngõ hẻm nhỏ rồi dọc theo con đường lớn là đến trường của nó.
Nó cười chào hỏi mọi người rồi ngồi vào chỗ.
“Heo con, chiều nay đi shopping không?” Phương nở nụ cười tinh ranh làm nó sởn gai óc.