Người Yêu Của Sao Chổi Ngốc - Chương 30: Chúng ta là những kẻ bị ghét bỏ
Chương 30: Chúng ta là những kẻ bị ghét bỏ
Cũng may nó đã qua được môn sinh. Nó thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng canh cánh trong lòng không ít. Từ nay nó phải quyết tâm chiến đấu với môn sinh, không thể dựa dẫm vào hắn mãi được.
Chuông tan học vừa điểm, nó liền bị hắn kéo đi một mạch. Tên này lại dở chứng gì vậy? Nó nhìn Tuấn Khải ngây người ra đó mà trong lòng áy náy không thôi.
“Ngày mai nhé.” Nó dùng khẩu hình nói với cậu, không quên chớp đôi mắt ngây thơ một cái.
Cậu như chết lặng nhìn đôi bàn tay đan vào nhau, đáy lòng như bị một sức lực vô hình nào đó bóp nghẹn.
Hoàng Khắc Huy đang tuyên bố sở hữu với cậu.
Cậu cũng chỉ “có ý” một chút thôi đã bị dập tắt một cách tàn nhẫn. Thật là đáng buồn cho cậu mà.
Nó không cam lòng bước ngắn bước dài đi theo hắn, lại cảm thấy có mùi thuốc súng rất nồng nặc. Hắn có hiềm khích với Vương Tuấn Khải thì cứ việc đánh nhau đi, lôi kéo người vô tội như nó làm gì?
“Này, buông ra coi Hoàng Khắc Huy! Tuấn Khải đã đắc tội gì với anh, anh tự tìm cậu ta mà giải quyết.”
“Tuấn Khải?” Còn dám gọi thân mật như vậy? Trong khi mỗi lần gọi hắn, nó đều lôi cả họ lẫn tên. Hắn siết cổ tay nó, mặt không rõ biểu tình gằng giọng hỏi.
“Tuấn Khải là lớp phó ấy. Học rất giỏi môn sinh, còn đạt giải Olympic Vật lý nữa…” Nhắc đến cậu ấy, nó lại không kìm được long lanh đôi mắt hâm mộ. Người gì đâu vừa học giỏi chăm chỉ lại khiêm nhường, ai như cái tên mặt lạnh kiêu căng ngạo mạn đang dắt tay nó như dắt cún đi dạo.
Hắn không phải hỏi Tuấn Khải là ai!
“Em giả ngốc với anh?” Hắn tức giận quăng nó vào trong xe một cái.
Nó bị giọng điệu này áp chế, lập tức lạnh cả sống lưng, hít thở không thông vội mở cửa xe nhưng phát hiện đã bị khóa lại, vừa xoay người đã thấy gương mặt đen sì của hắn.
Mỗi lần hắn tức giận đều dùng cái kiểu câu nửa nghi vấn nửa khẳng định này. Bây giờ mà nó trả lời “không” thì tức là tự nhận nó ngốc, mà nếu trả lời là “có” thì chẳng khác nào nó đang chọc tức hắn. Kiểu nào cũng là tự đào hố chôn mình.
Đành hạ mình nhẫn nhịn hắn: “Huy ơi, đừng giận nữa mà, em xin lỗi.” Nó ôm cổ tay hắn, dùng đôi mắt siêu nịnh nọt từng khiến cho vạn người gục ngã nhìn hắn.
Quả nhiên, hắn đã không còn cau có nữa, lại thấy ngứa ngứa ở cánh tay, hỏi nó:
“Vậy nói xem, em sai ở chỗ nào? Sa..”
“Chụt.” Nó hôn chụt vào môi hắn một cái, hai chữ “Sao Chổi” chưa kịp nói ra liền bị ngăn lại.
Gương mặt nó vừa tức giận đến ửng hồng, chu môi phồng má lên nói: “Không được phép gọi tên đó Nếu không em sẽ….sẽ phạt anh.”
Nó thậm chí không hiểu được từ “phạt” có bao nhiêu phần uy hiếp nhưng khi vào tai hắn lại giống như chú mèo con giơ móng vuốt ra cào cào bên tai làm cõi lòng thêm ngưa ngứa.