Người Yêu Của Sao Chổi Ngốc - Chương 27: Công chúa nhỏ
Chương 27: Công chúa nhỏ
“Tiểu bảo bối của anh” vốn là một câu nói đơn thuần nhưng khi lọt vào tai hai nữ sinh lại trở thành làn sóng dấy lên dữ dội.
Bị ánh mắt kì dị của mọi người đổ dồn vào, nó mới vỡ lẽ ra bị hắn chơi xỏ.
“Anh…”
Chưa để Sao Chổi biện minh, hắn liền kéo nó vào trong xe một mạch.
Cổng trường tự động rộng mở chào đón chiếc BMW sang trọng.
Một đám học sinh bị nhốt bên ngoài oán trời trách đất, sáng sớm đã bị nhét cho một bụng gato mà không cách nào phản kháng được.
Mà hai kẻ vừa gieo rắc nỗi đau cho người khác lại thản nhiên như việc đó không liên quan gì đến mình.
Bất ngờ bị hắn lôi kéo, nó chỉ có thể mang nỗi uất ức ngồi vào ghế phụ.
Hương bạc hà đặc trưng làm nó nhất thời bất động, hô hấp cũng bị đình trệ.
Kí ức ngày hôm qua cứ như vũ bão ùa ập vào tâm trí, đôi mắt nâu nhút nhát trộm nhìn vành môi bên cạnh, mi cong cũng căng thẳng mà chớp nháy liên hồi.
Hắn không nhịn được khẽ nhếch môi. Cô bé ngốc chắc đã bị mình dọa sợ rồi, vội cúi người lấy ra một bịt sữa từ trong cặp để vào tay nó.
Nó không nói gì chỉ mở ra rồi uống, thật sự bây giờ nó rất đói bụng nha. Chỉ khi ăn uống, tâm trạng nó mới có thể bình ổn lại.
“Sao anh không lấy tiền vậy? Rốt cục anh muốn cái gì?” Tối qua nó có chuyển một trăm triệu đến tập đoàn Royal bởi vì không biết tài khoản cá nhân của hắn, kết quả là chưa đầy ba giây sau tiền được trả về nguyên chủ.
Thiếu niên ưu nhã lái xe tựa không màng đến nó, một lúc sau mới mở miệng:
“Em nghĩ xem, nếu bọn người Khánh Duy hỏi em có trả tiền không, anh sẽ đáp lời thế nào? Bọn họ đương nhiên sẽ nghi ngờ thân phận của em.”
“Thì anh chỉ cần nói tôi trả từ từ là được.” Nó hết cách với tên này mà, chuyện đơn giản vậy cũng hỏi.
“Người kinh doanh nói dối sẽ mất lòng tin khách hàng.”
Hắn nói cũng không phải là vô lí, nó có tư cách gì buộc hắn phải nói dối thay nó chứ?
Mặc dù vậy nhưng nó chắc chắn hắn không phải chính nhân quân tử gì. Tưởng nó không biết những việc hắn đã làm hay sao?
“Ngữ khí như anh chưa từng nói dối không bằng. Vậy ai là người giả giọng Phương nhốt tôi ở nhà kho? Ai nói tôi trốn học đi công viên để tôi bị phạt? Ai nói có con heo biết bay giành hết trứng cuộn của tôi? Ai… anh tránh ra!”
Thiếu niên bất chợt buông lái xe, cả thân người nghiêng về phía nó.
Chiếc BMW vẫn chậm rãi tiến lên, không chút trở ngại.
Gương mặt góc cạnh hoàn mĩ cùng với đôi mắt sâu tinh xảo như muốn hút trọn thần trí của nó.
Thôi tiêu rồi, tiêu rồi, tim nó lỡ nhịp mất rồi.