Người Yêu Của Sao Chổi Ngốc - Chương 26: Tiểu bảo bối của anh
Chương 26: Tiểu bảo bối của anh
“Bác cho cháu đến đường XX nhé.” Vì quá vội nên trên người hiện tại không có tiền, nó chỉ có thể về ngôi biệt thự của Anh Hào để lấy.
Có lẽ vì tuổi đã cao, bác lái xe nhìn vào kính chiếu hậu thật lâu mới nhận ra là người con gái bác thường cho đi nhờ đây mà.
Bác cười đôn hậu trả lời “Được.”
“Hôm nay bác phải lấy tiền đấy nhé.” Lúc trước là do tiện đường bác đã không nhận tiền, nó rất ngại nhưng lần này là trong giờ làm việc, tất nhiên không còn lí do từ chối nữa. Chưa đợi bác trả lời, nó cảm thán: “Thật là, người tốt như bác đây còn được nhiêu người?”
Không hiểu vì sao tay lái nhất thời bị nắm chặt một cái, bác lái xe thoáng ngẩn người thu hết biểu hiện của nó vào tầm mắt.
Cô gái này, vẫn chưa biết chuyện đó sao?
Chỉ không ngờ bác lái xe lại cười đến phúc hắc: “Cháu vẫn còn giận bạn trai cháu à?”
Giận, sao bác biết nó đang giận? Nó cúi đầu, chẳng lẽ biểu cảm của mình lại lộ liễu như vậy?
Ủa? Bác vừa mới nói bạn trai?
“Cháu không có bạn trai. Bác hình như đã nhầm lẫn.” Nó nói chắc nịch.
Vẻ kinh ngạc hiện hữu trên gương mặt của bác:
“Vậy chàng trai nhờ ta cho cháu đi cùng vào buổi tối không phải bạn trai cháu?”
Là chuyện của một năm trước, khi ấy bác chỉ là một lái xe thuê trên đường trở về công ty bỗng gặp được một cô gái một thân một mình đi bộ trong đêm đông lạnh giá.
Bác tốt bụng cho cô ấy đi nhờ xe, không ngờ lúc vừa xong lại gặp một thiếu niên tiến tới. Tuổi trẻ nhưng phong thái lịch lãm, mỗi một câu nói toát ra mang theo một loại khí chất rất đặc biệt, dù trong bóng tối bác vẫn bị ánh hào quang ấy làm cho chói mắt.
Thiếu niên ung dung dựa vào một chiếc xe thể thao mà cả đời bác không mua được, nhìn theo bóng dáng cô gái bằng ánh mắt ôn nhu khôn tả.
“Nếu bác đồng ý cho cô gái ấy đi nhờ vào mỗi tối, tôi sẽ giúp bác giải nợ.”
“Bác không biết cậu ấy là ai, trông rất ưu tú, có vẻ lạnh lùng nhưng từ ánh mắt nhìn cháu, bác thấy được sự yêu thương trong đó. Chính cậu ta đã bảo bác cho cháu đi nhờ vào buổi tối. bác nói này, một người yêu thương mình thật lòng chưa hẳn thề non hẹn biển, một người luôn âm thầm phía sau bảo vệ cháu, làm việc gì cũng nghĩ cho cháu, quan tâm cháu từ những điều nhỏ nhặt nhất và luôn bên cháu khi cần thiết nhất, đấy mới là người cháu nên trân trọng.”
Lời nói của bác lái xe tựa hồ quanh quẩn mãi trong tâm trí nó. Rốt cục người con trai đó là ai, có quan hệ gì với nó, tại sao lại giúp nó? Thật sự như lời bác nói có người vẫn luôn lặng lẽ âm thầm quan tâm nó ư?
Tạm thời gác bỏ những suy nghĩ hiện tại, điều cấp thiết lúc này là nó phải tìm được nhà trọ nương náo.
Cuộc sống đang yên bình đột nhiên xuất hiện thêm một tên oan gia làm rối tung cả lên, đến nhà trọ nó còn không có để ở.