Người Yêu Của Sao Chổi Ngốc - Chương 18: Tốc độ lật mặt?
Chương 18: Tốc độ lật mặt?
“Cạch!” Cửa phòng bệnh bị mở ra.
“Thưa chủ tịch, cậu tìm tôi có gì ạ?” Trợ lí của hắn đang bận sắp xếp lịch trình làm việc để bù cho ngày nghỉ bệnh hôm nay, nhận được lệnh của hắn, anh liền có mặt trong phòng bệnh chưa đầy mười phút.
Đình Vỹ có dáng người cao gầy khoảng hơn một mét bảy mươi mốt. Hai mươi sáu tuổi nhưng nhan sắc hoàn toàn có thể so với mấy sinh viên đại học. Anh vừa trẻ trung lại tỏ ra tri thức với cặp kính cận đen trên sống mũi. Nhìn vậy, ai mà biết anh là một tay sát thủ chuyên nghiệp chớ?
Trong số những nhân viên của hắn, tín nhiệm nhất chỉ có thể là người anh đồng cam cộng khổ này.
Còn nhớ trong một đêm mưa tầm tã, hắn gào thét rời khỏi nhà họ Hoàng. Khi ấy hắn chỉ là một cậu bé mười hai tuổi chưa hiểu sự đời, hắn căm phẫn và ghê tởm biết bao khi biết sự thật mẹ mình bị ông bà nội dùng kế hãm hại đuổi đi không thương tiếc. Chính lúc ấy, hắn lại được một chàng trai khoảng mười chín tuổi là Đình Vỹ đã cứu hắn mang về nhà. Ngôi nhà của anh nhỏ bé và mục nát nhưng lại chứa đầy hơi ấm. Một người mẹ rong ruổi bán vé số khắp nơi, một người cha ốm đau bệnh tật, anh phải bỏ học để làm thuê hết chỗ này đến chỗ khác. Không ai than vãn với ai nhưng họ lại cùng nhau cam chịu. Nhờ vậy mà hắn mới hiểu: Làm con người không thể trốn tránh số phận mà phải đối mặt với nó làm chủ vận mệnh của mình. Hắn phải giành lại tất cả và anh đã đồng ý kề vai cùng hắn.
Ngẫm lại hắn thấy lòng man mác khôn cùng.
Hắn từ trên giường bệnh bước xuống, tay rót một ly nước cho Đình Vỹ, không quên tự rót cho mình:
“Đây không phải tập đoàn, gọi Khắc Huy là được.” Hắn vẫn giữ ngữ điệu lạnh nhạt của mình.
Đình Vỹ quá hiểu hắn rồi. Đừng nhìn sắc mặt của Hoàng chủ tịch, hãy nghĩ kỹ những gì cậu ấy nói. Đó là kinh nghiệm đúc kết được của anh.
Đình Vỹ mỉm cười chờ đợi hắn nói tiếp.
“Anh hãy điều tra dùm tôi bí ẩn về người có đôi mắt màu tím.”
Đình Vỹ thoáng ngạc nhiên, chủ tịch cũng có hứng thú với những việc kì lạ này ư?
“Tôi đã từng nghe bác lớn kể về dòng họ này, để tôi điều tra kỹ rồi cho cậu đáp án.” Anh nhìn hắn bằng cặp mắt đầy vẻ tò mò.
Nó hết bước tới rồi lại bước lùi. Làm sao thế nhỉ? Rốt cục thì nó đành chịu thua rẽ sang bệnh viện bên kia đường tìm hắn. Có khi nào hắn buồn vì nó không ta? Suy nghĩ ấy liền bị nó lắc đầu chối bỏ.
Vừa lúc Duy mua cháo trở về định đưa cho hắn, bắt gặp nó, cậu mừng như vớ được vàng. Ha, làm gì cần lấp ló thế?
“Hù!” Khánh Duy từ sau vỗ vai nó một cái.
Ôi cha mẹ ơi, sợ chết con rồi! Nó thót tim vội che miệng cậu lại.
“Suỵt, anh nhỏ tiếng thôi!”
Cảm giác mềm mại từ bàn tay nó làm cậu bất giác run người.