Người Yêu Của Sao Chổi Ngốc - Chương 12: Gấu bông Khắc Huy
Chương 12: Gấu bông Khắc Huy
“Tôi muốn thành phố này có điện trong ba phút.” Hắn phán một câu rồi không chờ đợi gì nữa bế nó lên mang về nhà. Chết tiệt thật mà! Cửa này kết nối với máy tính, nghĩa là không có điện sẽ không mở ra được. Sở dĩ hắn sử dụng cửa này để đề phòng kẻ đột nhập lấy cắp dữ liệu. Nhưng trong tình thế này thì chẳng phải quá phản tác dụng hay sao? Không, hắn phải đưa bé con về ngay mới được. Hắn quan sát tinh tế điểm trọng yếu của cánh cửa rồi không chần chừ đá mạnh một cái. Quả nhiên, cánh cửa sắt cũng không thể trụ được, nằm chèm bẹp dưới đất ốc vít văng tung tóe kêu lột sột.
Cửa do hắn tạo ra, hắn không phá được thì ai phá được nữa.
Nó nghe động hơi khó chịu càng rúc sâu vào ngực hắn. Hắn nhẹ nhàng đặt nó lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn và điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho nó ngủ rồi lái xe không nhanh không chậm đưa nó về nhà.
Hắn nhè nhẹ đặt nó lên giường, gỡ đôi giày dưới chân ra rồi đắp chăn cho nó. Nhìn gương mặt thanh tú ngủ say, hắn mới hài lòng đi tìm một chiếc khăn ấm lau mặt nó. Sau khi lau đi những giọt nước mắt vương vấn trên gương mặt, hắn lại thẩn thờ ngắm nhìn thiên thần ngủ say, lòng chợt ấm lạ. Trong mơ, nó nhìn thấy mẹ nó cười dịu dàng ru nó ngủ rồi hôn nó nữa nhưng đột nhiên, mẹ nó biến mất!
“Đừng, đừng bỏ con! Xin mẹ… hức.” nó ôm tay hắn khóc tức tưởi. Hắn thật sự lúng túng chẳng biết phải làm sao? Gì đây, hắn làm mẹ nó khi nào vậy?
Hắn cũng không còn mẹ. Cảm giác bị mất đi người mình yêu thương nhất ra làm sao, hắn đều hiểu rõ. Hắn biết, người mẹ hiện giờ của nó là mẹ nuôi và dựa trên những lời nói của nó ngay lúc này, hắn chắc rằng nó cũng như hắn đều là những đứa trẻ mất mẹ. Hắn dù sao cũng mạnh mẽ hơn cô gái này. Đôi mắt hắn tràn đầy chua xót nhìn nó.
Anh sẽ bảo vệ em!
Dỗ dành nó một chút, nó đã nằm yên. Cũng đã quá nửa khuya, hắn đứng dậy về phòng mình nhưng cánh tay không làm sao gỡ ra được. Nó nắm chặt như vậy ư? Nó đã bất an như vậy, hắn không cách nào khác đành ngủ lại đây.
Một đêm mùa thu, bầu trời tĩnh mịch bỗng chốc đầy ánh sao trời. Thu êm như nhung, ngọt ngào như vòng tay ấm áp.
Nhưng cớ sự nào êm trôi như vậy. Không rắc rối không phải Triệu Thị Ngọc Nhi.
Nửa đêm, nó đột ngột ngồi dậy rồi nằm sấp lên người hắn, tưởng tượng hắn là gấu bông của mình. Từ nhỏ đến lớn, nó đã có thói quen nằm ngủ trên gấu bông nên con nào cũng bự chãn. Nhưng tự nhiên hôm chuyển nhà nó quên mất con gấu bông, thế là mấy ngày nay nó ngậm ngùi nằm trên cái chăn nhỏ xíu. Mà quan trọng là hôm nay nó đã tìm được cảm giác thoải mái dễ chịu như xưa rồi! Con gấu bông mới của nó – Hoàng Khắc Huy.
Nó chẳng biết cớ sự gì vẫn vô tư ngủ ngon, mặc cho hắn cứ trằn trọc mãi.
Không chịu nổi nữa, hắn đẩy cái cục nợ lầy lội này sang một bên. Một lát sau, nó vẫn nằm bò lên ngực hắn, miệng lép nhép:
“Gấu bông đáng yêu, sao hôm nay cưng cứng quá vậy?”
Hắn trợn to mắt nhìn nó. Được lắm, Sao Chổi đáng ghét, dám cả gan lợi dụng tôi rồi còn chê tôi nữa.Hắn điên lên quá! Chưa bao giờ hắn lại bất lực như vậy.
Ánh mắt trời len lỏi qua khung cửa sổ, vài tia nắng lăn tăn đùa nghịch trên mái tóc đen huyền buông xõa của nó và làm nổi bật lên làm da trắng nõn nà hoàn mĩ của cả hai.
Nó mở một mắt rồi hai mắt
“A!”
Tiếng hét thất thanh như long trời lở đất. Hắn đang mơ màng tỉnh giấc thì một trận “mưa gối” xối xả vào mặt. Nó không ngừng hét lên:
“Đồ xấu xa kia, ai cho anh đột nhập phòng tôi hả?”
“Đây là nhà của tôi.” Hắn bình thản đáp lời, thân thể liên tục nhé tránh những cái đập gối của nó. Đánh không được hắn, nó càng điên tiết lên:
“Anh là đồ thối tha, dám lợi dụng ôm tôi.”
Hắn không chịu thua, lại giở giọng trêu ghẹo: “Không biết ai nửa đêm bò lên người tôi nằm nhỉ?”
Bị nói trúng tim đen rồi nha! Nó chu mỏ lên cãi: “Là anh vào phòng tôi chớ bộ!”
Nó lại thấy hắn nghĩ ngợi sâu xa gì đó. Bỗng hắn vươn lên dùng một tay nắm chặt hai cổ tay nó áp đảo tình thế hiện tại làm nó không cách nào nhúc nhích được. Sao hắn lại dí mặt nó nữa rồi. Lần này ai cứu nó đây? Nó làm mặt ủy khuất.
“Vậy để tôi đền bù cho em nhé!” Hắn nhướn mày nhìn nó: “Ừm, hôm qua em mắng tôi là gì nhỉ?” Hắn không buông tha cho nó đâu.
“Vô liêm sỉ!” Nó lém lỉnh cụng đầu vào cằm hắn một cái đau điếng. Lợi dụng thời cơ, nó lập tức thoát ra khỏi vòng vây của hắn.
Hắn có cảm giác nó rất sáng tạo trong cách chửi hắn.
By: Tiểu Như Như