Người Yêu Của Sao Chổi Ngốc - Chương 1+2
Chương 1: Chạm trán
Tình yêu là gì và đến từ đâu? Không một ai biết cả! Tình yêu không có định nghĩa càng không có khái niệm nhưng một khi yêu rồi thì trái tim ta như tồn tại vì người ấy.
Hai con người ở hai nửa trái đất. Hai con người, hai tính cách trái ngược nhau nhưng lại bổ sung cho nhau.
Đến với nhau đã khó nhưng giữ được nhau càng khó hơn. Mối tình học trò ngây ngô chớm nở của họ liệu có thể vững bền sau muôn vàn sóng gió?
Chiếc lá vàng khẽ rơi, sắc vàng thu như in trên mặt đất, mùa thu đến nghĩa là ngày tựu trường cũng đến. Nó sắp được đến trường mới rồi, cái trường mang tên thật quý tộc – Royal, là trường mà nó cố gắng biết bao mới được nhận học bổng đấy. Học sinh trường này toàn là con nhà gia thế, thế là chỉ mình nó trơ trọi hay sao? Nó không sợ! Nó thích là nó sẽ làm được thôi, tự tin là tài sản của nó mà, mẹ nuôi nó nói thế đấy! Nhắc đến mẹ nó, thật là một người phụ nữ chuẩn mực nha, hiền lành, đảm đang, nhân hậu và cái gì cũng giỏi hết. Nhờ vậy mà nó được học đủ điều cũng có thể tự làm thêm kiếm sống. Mỗi lần mẹ kêu nó về quê học thì nó lại luôn miệng “Con sẽ cố gắng để nuôi mẹ” thế là mẹ nó cũng chào thua luôn.
“Triệu Thị Ngọc Nhi. Con heo lười này thức dậy mau cho tao!” Phương xốc chăn nó lên kêu la oai oái làm lũ chim đang bay thất kinh đến gãy cánh.
“Um… ể… ao… ủ…” Nó ngáy ngủ không chịu mở mắt, đợi một chút: “A, sao mày vào đây được hả?” Nó nhớ là đã khóa cửa rồi mà.
Nơi đây là khu nhà trọ nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ nhưng lại là nơi gần trường học của nó nhất.
“Con heo lười này, ăn ngủ cho nhiều vào, con gái con lứa ở trọ một mình mà không khóa cửa. Tao đã nói bao nhiêu lần rồi mà mày vẫn quên là sao?” Phương nói một tràng diễn thuyết làm nó ong ong đầu óc.
“Ôi tôi biết rồi bà cô già ơi, đừng có giảng đạo nữa.” Nó nhanh chân chạy vào nhà tắm mất hút.
“Con kia, nói ai già hả?” Phương tức tốc rượt nó thì bị cái cửa phòng tắm đánh vào đầu một cái đau điếng.
“Xém chết!” Nó thở phào đứng dựa lưng vào cửa.
Ủa sao mình ngu vậy ta, trốn vào đây rồi hồi ra đường nào?
Thế là một hồi nó cũng phải bò ra, bị Phương túm cổ lôi đi, quăng nó vào chiếc Ferrari rồi cả hai ăn sáng.
“Ngon quá! Sao tụi bây không ăn đi.” Nó vừa ngốn vừa hỏi Lâm với Phương đang nhìn nó muốn rớt tròng mắt.
“Mày phải để ý hình tượng của tao nữa, biết vậy không dắt mày đi ăn, vừa cháy thẻ vừa bị người ta lên án.” Phương đập trán đau khổ.
“Người ta mà biết Hồ tiểu thư tao đây đi ăn sáng với heo chắc tao phải mang khẩu trang ra đường quá!” Lâm lắc đầu bất lực.
Làm như thùy mị nết na lắm không bằng! Nó còn không hiểu rõ tính cách của hai nhỏ bạn này sao, trước mặt người khác thì giả bộ hiền lành danh giá còn khi chỉ có nó thì lại hiện nguyên hình Trư Bát Giới.