Người Vợ Bí Mật - Mạc Oanh - Chương 89
Mễ Giai xấu hổ đỏ mặt chạy lên nhà, lúc mở cửa vào thì La Lệ đã về, đang ngồi trên sô pha nhàn nhã ăn vặt xem ti vi, thấy Mễ Giai bèn nói, “Về rồi đấy à. Á! Sao mặt cậu đỏ thế kia?”.
“Hả… Thật, thật sao?”. Mễ Giai cảm giác mặt mình càng nóng hơn, trong lòng thầm mắng Mạc Chấn Huân vài lần, đang yên đang lành lại nói với cô chuyện này.
“Cậu thấy khó chịu à?”. Buông đồ ăn trong tay, đi tới sờ trán Mễ Giai, sửng sốt kêu lên, “Sao nóng vậy? Không phải cậu bị sốt chứ?”.
“Không… Không phải, vì trời nóng, nóng quá, không có việc gì đâu, tớ khỏe lắm”. Mễ Giai tránh tay cô ấy, để túi lên sô pha, ánh mắt có phần né tránh. Vội đổi đề tài, “Đúng, đúng rồi, hôm nay cậu không đi chơi với Tiểu Thôi à?”. Ngày nào La Lệ cũng ăn cơm cùng Tiểu Thôi xong mới về nhà, hôm nay lại về sớm như vậy nên có chút không quen.
“Hôm nay anh ấy phải tăng ca, nên tớ về sớm, mà kể cả hôm nay Tiểu Thôi không tăng ca thì tớ cũng muốn về sớm với cậu để vun đắp tình bạn của chúng ta”. La Lệ cười hi hi nói.
“Thôi đi, bản chất thấy sắc quên bạn của cậu tớ còn không rõ sao, không cần phải nịnh”. Mễ Giai tức giận lườm La Lệ.
La Lệ vụng trộm lè lưỡi, vừa suy nghĩ mắt chợt sáng lên, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cười gian hỏi, “Vậy sao hôm nay cậu không hẹn dùng cơm với Mạc soái ca, tớ nghĩ anh ta sẽ đi ngay đấy”. Nói xong còn cố ý huých vai vào người Mễ Giai.
Mặt Mễ Giai bỗng đỏ lên, có vẻ bắt đầu mất tự nhiên, nói chuyện cũng líu hết cả lưỡi, “Tớ… Sao tớ phải ăn cơm cùng anh ta chứ”.
“Tớ có thể nhìn ra, Mạc tổng của chúng tớ thích cậu, đừng có nói là cậu không biết?”. La Lệ nghi ngờ hỏi.
Mặt Mễ Giai càng đỏ thêm vài phần, lúc trước cô thật sự là không biết. Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, nói nghiêm túc, “Tớ và anh ta vốn không phải như cậu nghĩ, sau này đừng đùa như vậy”.
La Lệ không thèm để ý, ném một quả hạnh nhân vào mồm, nói, “Tớ cảm thấy Mạc Chấn Huân rất tốt, cậu với anh ta ở bên nhau cũng không có gì là không ổn, tớ thấy anh ta kiên định hơn cái tên Nghiêm Hạo kia nhiều, tớ làm ở Tân Nhã ba năm cũng chưa từng thấy anh ta thân mật với người phụ nữ nào, đã từng làm chung, tớ thấy cậu với anh ta khá hợp đấy”.
“La Lệ”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Giai có vẻ tức giận, “Tớ chỉ coi Mạc Chấn Huân là bạn, hơn nữa cậu thấy tình hình hiện tại của tớ thích hợp để nói chuyện đó sao? Về sau đừng lấy chuyện này ra để đùa nữa”. Dứt lời cầm lấy túi xách đi về phòng.
La Lệ bĩu môi, không đả động đến đề tài này nữa. Dẫu sao chuyện tình cảm của cô ấy cũng vừa gặp phải một cú sốc mạnh, cần có thời gian để hồi phục. Bầu không khí có phần xấu hổ, trước khi Mễ Giai vào phòng, La Lệ cất giọng hỏi, “Tối nay muốn ăn gì, tớ nấu”.
Mễ Giai quay lại, mỉm cười với cô ấy, “Cậu nấu cái gì tớ ăn cái đó”.
Hai người nhìn nhau cười, bầu không khí ngượng ngập vừa rồi đã bị xua tan.
Nghiêm Hạo hơi say nhưng vẫn tỉnh táo, lảo đảo ra khỏi thang máy, đi đến cửa, sờ soạng lấy chìa khóa trong túi ra, tra vào ổ, một lúc lâu sau mới mở được cửa. Mở cửa ra, bên trong là một mảnh tối đen, không có người trước kia vì anh mà để đèn, cũng không có người mỉm cười ngọt ngào ra đón, hỏi anh có đói bụng không, có muốn ăn khuya không khi anh về nhà. Căn nhà bây giờ không có Mễ Giai, dường như cũng không còn hơi ấm, rất hoang vắng, rất lạnh lẽo.