Người Vợ Bí Mật - Mạc Oanh - Chương 64
Nửa đêm, ngoài cửa sổ tối đen như mực, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Lúc này Mễ Giai dần tỉnh lại, cảm thấy cơ thể như không phải của mình, cả người vô lực, theo bản năng đưa tay để lên bụng, nơi đó đã bằng phẳng lại như trước, cô biết con mình đã không còn, sinh mệnh nhỏ bé vừa mới tới đã vội vàng rời xa cô, sinh mệnh nhỏ bé mà bọn họ luôn chờ mong giờ đã không còn. Giờ phút này bỗng chốc nước mắt như vỡ đê, không thể ngừng chảy.
Tiếng khóc của Mễ Giai làm cho Nghiêm Hạo ở bên cạnh vừa mới chợp mắt liền bừng tỉnh, Nghiêm Hạo ngủ không sâu nên tỉnh táo lại rất nhanh, ngẩng đầu thấy Mễ Giai nức nở kìm nén khiến anh đau lòng không thôi, nhẹ nhàng đưa tay lên mặt cô, khẽ gọi, “Mễ Giai. . .”.
Mễ Giai quay đầu, lúc này mới phát hiện ra Nghiêm Hạo, nhìn anh, nước mắt Mễ Giai càng tuôn trào, nghẹn ngào không thành tiếng.
Nghiêm Hạo giơ tay, đau lòng nhìn cô, dịu dàng dùng ngón tay lau nước mắt vương trên má cô, “Đừng khóc. . .”.
Mễ Giai lắc lắc đầu, chỉ là nước mắt vẫn tuôn rơi, không thể nói được gì.
Nghiêm Hạo nghiêng người về phía trước, từng chút từng chút hôn lên nước mắt trên mặt cô. “Đừng khóc, anh sẽ đau lòng”.
“Em. . . . . Em xin lỗi. . . . Con của chúng mình. . . . .”. Mễ Giai khóc nức nở, nói đứt quãng, “Em đã không bảo vệ được con của chúng mình, rất xin lỗi. .”.
Trực tiếp ngồi lên trên giường, ôm lấy cô dựa vào ngực mình, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, hốc mắt Nghiêm Hạo cũng đã hồng hồng, nhẹ giọng an ủi cô, “Không phải lỗi của em, em đừng tự trách, chúng mình còn trẻ, về sau muốn sinh bao nhiêu cũng được”. Cố nén đau đớn trong lòng, không muốn Mễ Giai nhận thấy.
“Chúng mình đã chờ mong con đến thế. . . Nhưng. . .”. Trong lòng cô vô cùng mong đợi sự ra đời của đứa bé này, bởi vì nó là một sinh mệnh nhỏ tràn đầy tình yêu, cô biết Nghiêm Hạo cũng rất mong chờ giống như mình.
“Con không đi xa đâu, chỉ là ham chơi nên trốn đi chơi thôi, sau này vẫn có thể quay về”. Nghiêm Hạo lựa lời an ủi Mễ Giai, đồng thời cũng tự an ủi chính mình. “Ngoan, đừng khóc, bác sĩ nói hiện giờ cơ thể của em còn rất yếu”. Đưa tay giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, có điều lau mãi không xong.
Mễ Giai dựa vào ngực anh khóc nức nở, giống như anh nói, cô nguyện ý tin tưởng thiên sứ bé nhỏ của họ không hề đi xa, về sau vẫn có thể quay về. Có lẽ do khóc nhiều nên mệt mỏi, dựa vào ngực anh, Mễ Giai lại nặng nề thiếp đi.
Sáng hôm sau, dì quản gia mang mấy món ăn dinh dưỡng bồi bổ thân thể đến, nhìn Nghiêm Hạo tiều tụy bên giường, tay vẫn nắm tay Mễ Giai, lại nhìn Mễ Giai tái nhợt nằm trên giường, nhíu mày, chắc là ngủ không yên. Bước chân bà bất giác nhẹ nhàng hơn, bỏ mấy thứ đang cầm trong tay xuống, khẽ vỗ vai Nghiêm Hạo, nói nhỏ, “Tiên sinh, cậu về nhà ngủ một giấc đi, ở đây cứ để tôi lo”.
Nghiêm Hạo lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nói, “Dì ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn hỏi”.
Dì quản gia đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.