Người Vợ Bí Mật - Mạc Oanh - Chương 25
Mễ Giai nhìn Trương Dương, nghĩ: quái lạ, một người đã hơn ba năm không gặp mà dạo gần đây không hiểu sao đi đến đâu cũng thấy. Cô mỉm cười chào, “Thật là trùng hợp”. Giọng điệu lạnh nhạt, mang theo xa cách.
Trương Dương vui mừng tiến lên định cầm tay Mễ Giai, bị Mễ Giai khéo léo né tránh, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, cười nói, “Đúng vậy, thật trùng hợp”.
“Em còn có việc, em đi trước”. Mễ Giai cười cười, nói xong xoay người muốn rời đi. Cô không muốn nghĩ nhiều, cũng không có ý định dây dưa thêm với anh.
Đi qua bên người Trương Dương, Trương Dương đưa tay nắm lấy tay cô, có chút thất vọng, “Em đang tránh mặt anh?”.
“Không phải, em thật sự có việc”. Mễ Giai nói xong, muốn rút tay về, nhưng anh không buông. Giằng co vài giây, Mễ Giai nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian, đành nhượng bộ, “Em chỉ có chút thời gian”.
Hai người ngồi trong cửa hàng Starbucks đối diện, gọi hai tách cà phê. Mễ Giai khuấy cà phê trong tách, im lặng vì không biết nên nói gì với anh. Không phải người yêu, cũng không phải đồng nghiệp, miễn cưỡng có thể xem là bạn bè, lại hơn ba năm không liên lạc, không tìm được đề tài để tán gẫu, hiện tại chỉ như hai người xa lạ, cô không rõ vì sao Trương Dương cứ cố chấp muốn nói chuyện với mình.
“Em làm ở ‘Tân Nhã’?”. Trương Dương mở miệng hỏi.
“Vâng, em không biết đấy là công ty của anh vợ anh”. Thân phận của Mạc Chấn Huân được anh ta che giấu rất kĩ, gần như tất cả nhân viên công ty đều không biết anh ta chính là thiếu gia của tập đoàn Mạc Thị.
“Nếu em biết anh là chồng của em gái anh ta, em hẳn sẽ không đi làm ở chỗ đó”. Trương Dương tự giễu.
Mễ Giai tay quấy cà phê đột nhiên khựng lại một chút, không ngẩng đầu, cười cười. Anh nói không sai, nếu biết anh và Mạc Chấn Huân có quan hệ như vậy thì cô sẽ không đến làm ở ‘Tân Nhã’, nếu lúc trước La Lệ biết quan hệ giữa Trương Dương và Mạc Chấn Huân, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không giới thiệu cô tới đó.
“Anh đã hy vọng em hận anh”. Trương Dương nói.
Mễ Giai nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh, cô không hiểu lời anh nói.
“Như vậy ít nhất chứng minh được trong lòng em còn có anh, chứ không phải như bây giờ, lạnh lùng thờ ơ”. Trương Dương nhìn cô, nói nghiêm túc, trong ánh mắt mang theo khẩn thiết.
“Hiện tại nói như vậy còn có ý nghĩa gì đâu, chúng ta nói chuyện khác đi”. Mễ Giai cười gượng, những lời này giữa bọn họ đã không còn thích hợp, anh đã kết hôn, mà cô cũng đã gả cho người khác, lại ở đây nói về chuyện trong lòng ai có ai, rất không phù hợp.
Trương Dương đột nhiên nắm tay cô, Mễ Giai muốn giằng ra, anh lại nắm càng chặt. Trương Dương kích động nói, “Mễ Giai, anh hối hận. Anh yêu em, điều này chưa bao giờ thay đổi, ba năm nay cứ có thời gian là anh lại tới đây, hy vọng có thể gặp em. Ngày đó gặp lại em trên đường, em không biết anh đã vui mừng đến cỡ nào đâu, anh rất muốn ôm chầm lấy em”. Nói xong nắm tay Mễ Giai càng chặt.