Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch (Hđ-H+) Full - Cố Nhuận - Chương 9
Ngũ Đức Kỳ chưa từng thấy dáng vẻ này của Ô Nguyệt Vân, giống như tướng sĩ chuẩn bị xông ra chiến trường, toát ra khí thế kiên cường, không sợ gian nan, thề phải bảo vệ được lãnh thổ quốc gia.
Anh không biết Ô Nguyệt Vân rốt cuộc có tính toán gì, cho dù anh đã thử hỏi thăm nhưng cũng đều vô ích. Từ đầu tới cuối Ô Nguyệt Vân chỉ nói một câu: “Anh họ, anh có thể đưa em tới hội trường họp báo được không?”
Ngũ Đức Kỳ không biết, Ô Nguyệt Vân sợ một khi mình mở miệng ra thì những cảm xúc đột nhiên xuất hiện cùng toàn bộ dũng khí sẽ theo âm thanh mà tan thành tro bụi.
Cô không biết mình đột nhiên kích động như vậy là đúng hay sai, cũng không muốn nghĩ sâu vào vấn đề này. Có lẽ khi biến cơn kích động này thành hành động, kết quả có được chỉ là sự cười nhạo của người khác hoặc khiến cho Chu Uy Tuấn không vui, thế nhưng cô đã không còn lòng dạ nào để quan tâm đến điều này nữa.
Có đôi khi, đối với một số chuyện, kích động cũng là điều kiện tất yếu.
Xe chạy nhanh đến trước cửa công ty ‘Toàn Phương Vị’, Ô Nguyệt Vân còn chưa chờ xe dừng hẳn thì đã mở cửa xông ra ngoài, dọa Ngũ Đức Kỳ đổ mồ hôi lạnh, sau khi gọi lại vài tiếng mà không có kết quả, anh vội vàng tấp vào chỗ đậu xe, sau đó cũng xông vào ‘Toàn Phương Vị’.
Có lẽ là vì tổ chức cuộc họp báo cho nên trong đại sảnh được đặt mấy cái bàn, bên trên trải khăn nhung màu đỏ, trên bàn cũng bày chút trà bánh, hai cô tiếp tân đang lần lượt đem những chiếc bánh ngọt trắng tinh bày lên trên từng bàn, trông thấy Ô Nguyệt Vân thì lập tức thân thiết gật đầu chào hỏi.
“Cô Ô, cô đến tìm chủ tịch sao? Anh ấy đang tổ chức họp báo, chắc sẽ xong nhanh thôi, cô có muốn tới văn phòng chủ tịch ngồi đợi trước không?” Cô tiếp tân mặc áo sơmi trắng váy đen, trên người đeo đồ trang sức trang nhã, khuôn mặt nở nụ cười thật tươi.
“Anh ấy tổ chức họp báo ở đâu?” Ô Nguyệt Vân vội vàng hỏi, cô dùng sức nắm chặt tay cô tiếp tân, ánh mắt kinh hoảng.
Cô tiếp tân dường như bị bộ dạng này của cô hù dọa, chỉ biết kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô.
“Nói cho tôi biết!” Nét mặt Ô Nguyệt Vân căng cứng, chỉ thiếu không túm chặt lấy bả vai cô tiếp tân lay lay mà thôi.
Cô tiếp tân chớp mắt mấy cái, ngón trỏ chỉ về phía cầu thang: “Ở hội trường trên lầu hai. . . .”
Lời còn chưa nói hết, Ô Nguyệt Vân đã lập tức buông cô tiếp tân ra, bước chân quen thuộc chạy về phía cầu thang, mọi khi ở đây vốn có bảo vệ đứng canh, có lẽ bởi vì cuộc họp báo ngày hôm nay nên không có bảo vệ đứng nữa, cô có thể thuận lợi lên đến lầu hai, sau khi ngó nghiêng tìm kiếm một hồi thì lập tức trông thấy một cánh cửa bằng gỗ vừa dày vừa nặng, phía trên có chữ ‘Hội Trường Họp Báo’.
Chính là trong này!
Ô Nguyệt Vân tiến lên, tim đập thình thịch. Cô đặt hai tay lên ngực, nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi.
“Nguyệt Vân, Vân Vân, em định làm gì?” Ngũ Đức Kỳ được tiếp tân dẫn lên lầu hai, lại trông thấy Ô Nguyệt Vân đang đứng trước cửa, đang đặt tay lên chỗ tay cầm.