Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch (Hđ-H+) Full - Cố Nhuận - Chương 2
Chu Uy Tuấn nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn ở trong phòng bếp, hoàn toàn phớt lờ anh, trong lòng cũng không bởi vì điều này mà khiến anh mất vui, ngược lại, anh lại rất thích nhìn thấy bóng dáng cô lượn lờ quanh phòng bếp.
Dáng người cô gái nhỏ của anh cũng không phải là xuất sắc —— đôi mắt hơi bé, nhưng khi không đeo kính sát tròng thì con ngươi đen láy trở nên trong veo, vóc dáng của cô cũng không cao, nhưng nếu so với những người phụ nữ thân hình như cây sậy thì cô lại có vẻ mượt mà hơn, nhưng cũng không phải thuộc loại mập mạp, ôm cô trong lòng có cảm giác mềm mại, giống như một đám mây trắng vô tình rớt xuống trần gian.
Tính cách của cô hướng nội, động một chút là đỏ mặt, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, dịu dàng và chậm rãi, chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua thì sẽ tan biến, tính khí ôn thuần giống như tiểu bạch thỏ. . . ừm, cũng không đúng, đụng phải một số chuyện thì cô sẽ trở nên hung dữ một chút, mãnh liệt một chút, nhưng cuối cùng vẫn là vô hại.
Chu Uy Tuấn biết, bạn bè của mình vẫn luôn thắc mắc tại sao anh lại giữ cô làm bảo vật cho riêng mình, thật ra thì chính anh cũng không hiểu,ó lẽ đã chăm sóc cho cô một thời gian, lúc cô dọn nhà rời đi, rời khỏi cuộc sống của anh, cái cảm giác quay đầu lại không còn nhìn thấy bóng dáng của cô, anh thật sự không bao giờ muốn nếm thử lần nữa, cho nên, bốn năm trước, khi bọn họ gặp lại nhau, anh không nói hai lời, ngay lập tức đem cô trở về nép dưới đôi cánh của anh.
Anh thích cảm giác nhẹ nhõm khi sống cùng cô. Thân là chủ tịch tập đoàn, bề ngoài hào quang rực rỡ, nhưng thực tế thì phải chịu áp lực không nhỏ, năm đó anh trở về tiếp nhận công ty từ tay cha mình, phải đối mặt với vô số ánh mắt lạnh lẽo của những nhân viên kỳ cựu, khi đó, nơi duy nhất có thể khiến tâm tình của anh trở nên nhẹ nhõm, cũng chỉ là ở bên cạnh cô, trong ngôi nhà trên tầng 28 của khu chung cư cao cấp này.
Ngay cả hiện tại, khi đã trải qua khoảng thời gian đó, tất cả nhân viên đối với anh đều đã tâm phục khẩu phục, thế nhưng anh vẫn thích có cô bên cạnh mình, lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, cũng như. . . bắt nạt cô, haha!
Chu Uy Tuấn nhẹ cong khóe môi, nâng tay xoa cằm, quan sát cô đang vớt mì bỏ vào trong nước lạnh, để cho sợi mì được dai hơn.
Rất tốt, quả nhiên là cô đã quên yêu cầu sáng nay của anh. . . . nhưng Chu Uy Tuấn cũng không hề thất vọng, anh vô cùng mong đợi thời khắc trừng phạt cô!
Ô Nguyệt Vân gắp mì vào trong bát, lại vươn tay mở nồi thịt bò hầm rượu, cô dùng đũa đâm vào miếng thịt bò, đoán chừng phải hầm cả một buổi chiều thì bò mới mềm được, cô quay đầu lại, lại trông thấy Chu Uy Tuấn đang đứng tựa vào cạnh cửa, trên mặt anh hé ra một nụ cười.
“Anh về lúc nào vậy? Sao không lên tiếng?” Ô Nguyệt Vân đặt đũa xuống.
Chu Uy Tuấn dang tay, đợi cô đến trước mặt mình, sau đó anh cúi đầu hôn nhẹ vào đôi môi mỏng của cô. Nụ hôn không hề mang theo sự kích tình, chỉ tràn đầy ấm áp.
“Ừm. . . tối nay ăn mì thịt bò. . . .”
“Cũng được.” Thấy Chu Uy Tuấn đang định tháo cà vạt, Ô Nguyệt Vân lập tức tiến lên, động tác vô cùng thuần thục giúp anh tháo cà vạt: “Anh cứ nghĩ chắc 90% là em ở lại chỗ mẹ mình, không ngờ em lại trở về.”