Người Tình Bất Đắc Dĩ (Full) - chap 13 : Ước hẹn uyên ương ( kết )
” Chủ tịch Dịch , mong ngài mau đưa ra quyết định!!! Cứu đứa bé hay mẹ ?”
” Tôi muốn cứu cả hai , phải cứu cả hai !!!”
” Chủ tịch Dịch , không thể… Không thể cứu cả hai. .. Dịch phu nhân đã quá yếu nếu cứu đứa con , Dịch phu nhân sẽ kiệt sức mà chết… Nếu cứu phu nhân… Chúng tôi buộc phải giết đứa bé… “
Không khí trước thời gian cấp cứu căng thẳng đến đỉnh điểm . Các bác sĩ tài giỏi được triệu tập đến đầy đủ, vệ sĩ của nhà họ Dịch cũng đã bu quanh , che chắn đám phóng viên làm càn . Dịch Ảnh Vũ nóng ruột , đau đớn khôn xiết..
Anh phải làm sao ? Phải làm gì cho đúng ? Quyết định thế nào mới là sáng suốt nhất…
” Cứu Cẩm Lệ đi… ” giọng Bà Tân Thụy thều thào , yếi ớt, hẳn bà vẫn còn rất shock sau cú va chạm vừa rồi …
Dịch Ảnh Vũ nhìn bà rồi nhìn bác sĩ… Nước mắt không tự chủ chảy ra… Đã lâu lắm rồi anh không khóc…
” Cứu mẹ đi…”
…
Ca phẫu thuật dài 2 tiếng , từng tíc tắc trôi qua dài như hàng thập kỉ , cứ như có con dao cùn đang cứa vào tim anh.. Từng chút … Từng chút một …
Ai có thể hiểu rằng anh đã yêu đứa nhỏ ấy đến mức nào , anh đã mong mỏi ngày nó chào đời ra sao ?
Ai có thể thấu cho nỗi đau của một chàng trai thành đạt , đẹp trai , giàu có , tiền tài , địa vị đều ở trên đỉnh vinh quang .. thế mà lại bị… vô sinh…
Ngày anh biết tin này, tâm trạng anh cũng có chút chua xót , có chút não nề nhưng anh không quan tâm nhiều lắm . Anh ghét trẻ con , ghét cái lũ nhóc ồn ào hay khóc lóc . Anh cứ vô tư, kiêu ngạo , anh lao vào ăn chơi , anh thỏa mãn hoan lạc mà không lo giống nòi bị lưu lạc bên ngoài. Cho đến ngày anh gặp cô…
Một cô gái nhỏ nhỏ , xinh xinh như viên kẹo bông ngọt ngào , tươi tắn . Cô mũm mĩm như chú gấu con , đáng yêu hệt một con búp bê . Cô làm việc trong trại trẻ mồ côi .
Sáng sáng đến lớp dạy lũ trẻ hát , chiều chiều về nhà chạy tung tăng trong công viên .
Rồi anh điều tra về gia đình cô , mẹ cô là tiểu tam phá hoại gia đình êm ấm hạnh phúc của cha cô . Sinh cô ra , sợ xã hội chê trách , dè bủi , bà vứt cô co ro nơi góc chợ bộn bề
Có người tốt bụng đưa cô vào trại trẻ . Cô lớn lên trong sự ganh đua , tranh giành cùng lũ trẻ chảnh chọe , sống trong môi trường ấy, vậy mà cô vẫn yêu kiều , nở rộ như đóa hoa sen ngào ngạt
Anh vô thức có thói quen theo dõi cô , vô thức thích nụ cười xinh tươi cô dành cho lũ trẻ .. Anh vô thức nghĩ về gia đình có những đứa nhỏ … Là kết tinh của cô và anh…
Anh miệt mài chữa trị , làm theo chỉ dẫn của bác sĩ , không cần đàn đúm thâu đêm nơi quán bar , không còn tay trái ôm một em , tay phải hôn một em
Anh nghiêm túc muốn bước đến bên cô…
Đứa nhỏ xuất hiện như ánh nắng lung linh tỏa sáng lấp lánh giữa cuộc đời anh . Lần đầu tiên anh thấy hạnhphúc giản đơn đến thế , anh vứt bỏ tự tôn , sĩ diện cao quý nhất của thằng đàn ông , nâng niu cô như viên ngọc quý, chăm bẵm bằng tình yêu sâu nặng nơi tim anh …