[Ngược] Phong Hoa Tuyết Nguyệt ( Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân) - Chapp 8
Chapp 8
Truyện : Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Nam : Viên Dạ Phong
Nữ : Đông Phương Nhược Hàn
——-
Chappp 8
Cô bị đuổi ra khỏi biệt thự trắng một cách triệt để, mấy tên vệ sĩ còn nhốt cô trong xe rồi mang đi chỗ khác.
Chiếc xe lăn bánh một cách lạnh lùng.
Không hề quan tâm người trong xe đang gào thét .
– Thả ta ra.
– Thả ta ra, ta muốn ra ngoài.
——–@
Bụp ?!!!
Cô bị ném ra khỏi xe một cách không thương tiếc.
Á..
Cô chỉ kịp kêu đau rồi nhìn xe lăn bánh.
Đầu gối đã bị rách ra và rỉ máu.
Cô ôm đầu gối rồi ngồi sang lề đường.
Mái tóc xỏa thẳng ra chưa kịp chải,
Trên người cô chỉ có chiếc váy ngủ tay dài màu trắng do đích thân cô và Tử Hàm chọn.
Thiên kim phủ thừa tướng lại phải chịu những nỗi đau và sự mất mát này sao ?
Xung quanh cô không hề hẻo lánh, mà còn rất đông đúc.
Đám vệ sĩ kia còn chút thương hoa tiếc ngọc.
Đã hạ thủ lưu tình mà vứt cô tại đó.
Dù rất thô bạo.
– Từ bao giờ ta lại trở thành một người không nhà không cửa như thế này.
Cô nhẩm trong miệng.
Vừa bị kéo xuống giường khi đang ngủ ngon lành, lại nhận 3 cái tát liên tiếp, rồi lại bị ném xuống xe.
Họ xem cô là một món đồ.
Thậm Chí không bằng một món đồ.
Nghĩ thế thôi cô cũng đủ tủi nhục.
Cha cô xem cô là cành vàng lá ngọc. Mà nỡ lòng nào nhìn cô bị đối xử như thế này.
Cô đau lòng thay cho phận mình.
Tách.
Một giọt nước từ đầu chạm vào trán cô.
Rồi thi nhau rời xuống.
Chạm tóc cô má cô đôi môi khô khan đó.
Đôi mắt phượng hoàng ngước lên nhìn.
Trời đang mưa.
Và ai cũng chạy nhanh để tránh mưa. Cô cũng không thể ngồi đó đếm giọt mưa hoài được.
Lê cái thân đang đau ê ẩm khắp người.
Cô đứng ngay trước hành lang của một quán cà phê nào đó.
Xung quanh đều được bọc bằng kính to đùng.
Nhưng mỗi tội lại thích mưa nên cứ lấy tay hứng. Như chưa bao giờ thấy mưa.
Rồi vô thức vừa cười.
….
Đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo không hề chuyển màu.
– Viêm tổng. Còn hơn 1 tiếng nữa bắt đầu họp với Tôn Thị.