[Ngược] Phong Hoa Tuyết Nguyệt ( Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân) - CHAP 67
Tiếng côn trùng khắp nơi ồn ào. Náo nhiệt khiến cô càng lúc càng sợ hãi.
Xung quanh toàn là cây cối um sùm tối om, cô thấy mặt trăng to tròn sáng đáng ở cách rất xa cô.
Bóng tối ở đây khủng khiếp lại ghê rợn, gió lạnh thổi một lúc một mạnh hơn, khiến toàn thân cô lạnh cóng hơn.
Chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi mỏng tanh sao có thể chống chọi với cái lạnh của gió mùa đông.
Hơn nữa cô lại rất khát vừa đói.
Toàn thân không thể cử động nên cứ thế mềm nhũn ra.
Đôi môi run rẩy khô khan như muốn nứt ra.
Nhược Hàn gần như muốn kiệt sức.
Đôi mắt nặng nề gần như nhắm lại.
Nhưng cô lại sợ.
Một khi nhắm lại sẽ không thể mở ra được nữa.
Nhược Hàn cũng biết sợ hãi.
Ùng….
Ùm…
Ánh sáng mạnh hắt vào khuôn mặt cô đang áp sát đất, thân thể đều nằm yên trên đất.
Đó là một chiếc xe tải lớn với đèn sáng trưng.
Bây giờ lời nói của Vân Thư lại vang vọng bên tai.
lẽ nào là thổ phỉ? À không là bọn buôn lậu?
Không..
Không thể nào..
Nhược Hàn cố đẩy người lùi lại như muốn núp sau lùm cây.
” Lão Vương, hình như phía trước có người “
Người đàn ông xăm trổ đầy mình, đầu trọc lóc động đậy thân hình to lớn vẻ lười biếng nhìn ra kính xe.
” Đâu? “
” Chính là người đang nằm trên đất đó “
” Dừng xe ” hắn đưa bàn tay ra, chiếc xe lập tức dừng lại.
” Cẩn thận lão vương, đó có thể là một cái bẫy “
Đàn em sau lưng nhắc nhở, Lão ho khan một tiếng, xác định an toàn, cả lũ cũng xuống theo tò mò.
Nhược Hàn đã không kịp lùi lại, cô không cử động được, bóng người tiến gần, cùng chiếc đèn pin rọi vào khuôn mặt đẹp đẽ trong mọi hoàn cảnh của cô…
” Hóa ra là một cô gái “
Hắn phán ra đồng thời cúi người rọi rõ hơn.
Cả đám thẫn thờ, nhìn không chớp, Nhược Hàn theo bản năng nhắm mắt lại vì ánh sáng quá mạnh.
Mà không biết bọn họ đều lập tức chìm vào cái đẹp.
” Lão Vương, Đó là một tuyệt sắc giai nhân, lần này thu hoạch không tệ “
Đám đàn em vui vẻ nhìn cô nói.