[Ngược] Phong Hoa Tuyết Nguyệt ( Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân) - CHAP 50
CHAP 50:
PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT
” – Nếu Tôi không trói cô lại, làm sao biết được cô sẽ làm gì, Với lại tôi không thích lợi dụng lúc phụ nữ đang gặp khó khăn.
– Anh cứ thế để yên cho tôi lăn lộn một mình sao?
– Có những chuyện không nhất thiết phải nói ra, Cô cũng không nên biết. …”
—-/—@-
Chuyện như đang bắt đầu còn chưa tới phút cào trào, Nhược Hàn vẫn trong tình trạng mê man mà liên tục rên rỉ vừa cựa quậy trên giường, bàn tay không rời khỏi lưng trần cửa cậu mà liên tục vuốt ve.
Viêm Dạ Phong khựng lại ngay xương quai xanh, cậu không phải người thích lợi dụng trong lúc cô bị như thế này, nghĩ đi nghĩ lại cũng do cậu phút chốc mất phương hướng, Cậu thả bàn tay ra khỏi mái tóc Nhược Hàn vô thức di chuyển trên giường, ngay lập tức một thứ gì đó nằm gọn trong tay cậu. Cảm giác như đã xé rách vài cm trên phần da của lòng bàn tay.
Dạ Phong nhíu mày, Nhìn Nhược Hàn không rời khỏi lòng cậu vẫn đang trong tình trạng thân thể lên cơn, chưa bao giờ cậu lại thấy bình tĩnh như bây giờ, mặc dù vài phút trước đã gần như mất lí trí trước người con gái trước mặt.
Viêm Dạ Phong đưa con dao lôi ra từ dưới gối lắc lắc trước mặt rồi nhếch môi cười nhẹ xoay người ngồi trên giường cầm con dao lên rồi lại thích thú nhìn cô lăn lộn trên giường.
….
– Ngu ngốc!
…..
Hôm sau, Nhược Hàn cuối cùng cũng đã thức dậy, điều đầu tiên cô cảm nhận là cảm giác đau nhức ở cổ tay cổ nhân, vừa tê nữa, Nhược Hàn mơ hồ cử động nhẹ nhưng không tài nào động đậy được.
Cô mở đôi mắt từ từ, đập vào mắt cô, là hình ảnh lãng tử, như một thiên thần hạ phàm, Bàn tay thon dài cầm ly trà đang nghi ngút khói lên trước mũi, đôi mắt cậu nhắm lại, như muốn thưởng thức vị trà sáng nay. Chiếc áo sơ trắng tinh làm tôn lên vẻ đẹp khó cưỡng lại được. Viêm Dạ Phong ngồi trước cửa sổ, hai chân bắt chéo lại, bình thản như chưa từng thấy.
Nhược Hàn đơ người nhìn cậu một hồi chưa nhận ra được bản thân mình đang gặp phải chuyện gì.
Nhưng khi nàng nhận ra có lẽ mọi thứ gần như đã muộn.
..
– Á Á á á…
Như một trận bão lớn cuồng phong, mưa sa bão táp, nước lũ trào dâng, Cô hét toáng lên như chưa bao giờ được hét, làm kinh thiên động địa cả căn phòng, cũng may là tường chống ồn nên bên ngoài không nghe thấy gì.
Cô nằm trong tình trạng khoác áo tắm, cổ tay cổ chân đều bị trói chặt bởi dây nít.
Suy nghĩ rối bời, làm nhược Hàn không phân biệt nhận thức được chuyện quái quỷ gì đã xảy ra lúc cô thấy khuôn mặt Viêm Dạ Phong và giờ hắn lại ung dung ngồi thưởng trà.
– Anh đã làm gì?
Viêm Dạ Phong nhếch mép cười nhẹ, quay mặt sang nhìn cô một cách thú vị.