[Ngược] Phong Hoa Tuyết Nguyệt ( Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân) - CHAP 49
CHAP 49:
PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT
———
” Chuyện giết người tại ở một nước khác không phải bình thường như cô hay thấy tại Iris, Ở Iris Tôi có thể giết người vô số, mà không bị ảnh hưởng. Nhưng đã đặt sẵn là cái bẫy ắt hẳn họ sẽ không bỏ qua. Nhưng cô yên tâm, Tôi sẽ sớm ra nhanh thôi. Chỉ cần vài ngày, Viêm Dạ Phong tôi sẽ lành lặn đứng trước mặt cô… ”
——
Nhược Hàn vén chiếc rèm lên, cả bầu trời đều tràn ngập những ngôi sao sáng, Khung cảnh về đêm nhìn ra từ khách sạn tầng 33 thật đẹp. Nhưng dẫu đẹp đến mấy cũng không làm cô thảnh thơi.
Căn phòng rộng lớn chỉ vẻn vẹn một chiếc giường khổng lồ. Trên người Nhược Hàn bây giờ chỉ là một bộ đầm ngủ vanti một giây . Nhưng điều đó không làm cô để ý.
Đột nhiên cô lại nhoẻn miệng cười nhẹ, Là cô và Viêm Dạ Phong có duyên hay là cô có duyên với nguy hiểm mỗi lần cậu gặp phải.
Lần này tình thế lại đảo ngược. Cô phải giết người, bất kì là ai, cái cô coi trọng nhất chỉ còn là tính mạng của bản thân.
Nghĩ thế lại nhói lòng.
Vèo….
Cô đẩy rèm cửa kín lại, căn phòng đen tối chỉ mỗi một đèn ngủ được đặt trên giường sáng trưng mịt mù. Cô cảm giác mình cũng giống như chiếc đèn mập mờ ấy. Không biết lúc nào sẽ tắt.
Nhược Hàn đặt con dao sắc bén vào dưới gối.
– Chính là căn phòng phía trước, mời ngài.
Cô nhận thức được con mồi đang tới gần.
Cộp cộp cộp..
Tiếng bước chân cách cánh cửa không xa.
Theo Ý thức cá nhân, Nhược Hàn cuộn tròn vào trong chăn, nằm sẵn trên giường, đôi mắt lại không hề có cảm xúc, cô chỉ nhìn cửa sổ.
Cạch…
Trong lòng vừa hưng phấn vừa lo sợ . Nhưng lại không hề cử động. Một chút cũng không.
Cộp cộp..
Tiếng bước chân đang tiến gần.
Nhược Hàn Bấu chặt vào chăn, cô cảm nhận bàn tay đã túa mồ hôi. Nó đã ướt đẫm.
Cô nghe thấy âm thanh của thủy tinh.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, chiếc đèn ngủ đầu giường mập mờ không đủ chiếu sáng khắp căn phòng.
Người đàn ông, ngồi lên chiếc bàn đối diện giường ngủ, Cả người dựa vào tường. Thanh âm vừa nãy chính là tiếng đụng chạm của Thuỷ tinh, cậu nhấc ngụm một ly rượu được đặt sẵn trên bàn.
Đôi mắt cẩn thận dò xét, cuối cùng cũng nhận ra một thứ ánh sáng vô cùng yếu đuối cách đó vài mét được dính chặt trên trần nhà đối diện với cửa sổ.
Đó chính là camera mini.
Đôi môi nhếch lên nụ cười nhẹ.
Cậu nuốt từ từ rượu vào trong cổ họng không chút phòng bị. Ai nhìn vào cũng đều vui mừng vì sự lơ là thiếu cảnh giác.