[Ngược] Phong Hoa Tuyết Nguyệt ( Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân) - CHaP 48
CHAP 48: PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT
Rầm
– Nhược Hàn ở đâu?
Tôn Tử Hàm vẻ Tức giận từ ngoài xông vào không chút lễ nghi.
Nhã Vân từ tốn tỏ ra không chút cảm xúc mà thanh thản ngồi đó.
– Ta đưa nó đi rồi. Con yên tâm nó sẽ an toàn.
– Cô ấy ở đâu?
Tử Hàm gằn giọng. Hai tay chống lên bàn cúi xuống áp sát vào khuôn mặt của Nhã Vân.
– Con nghĩ mình đang làm gì? Con đang giận dữ với mẹ đó à?
Nhã Vân trừng mắt nhìn cậu con trai trước mặt. Cảm xúc đang bắt đầu thay đổi.
– Nhược Hàn. Cô ấy không có lỗi.
– Trừ khi ta chết. Con cũng chưa chắc biết tung tích của nó. Con còn suy nghĩ ngông cuồngta không dám đảm bảo sẽ đảm bảo an toàn tính mạng cho nó.
Sắc mặt Bà đã có chút biến đổi. Đôi môi run rẩy đứng dậy đối diện nhìn cậu.
– Nếu Mẹ đụng đến nột sợi tóc của cô ấy. Đừng trách con trở mặt.
Tôn Tử hàm rất hiếm khi tức giận nhưng một khi đã giận dữ sẽ rất đáng sợ cậu không ngại trở mặt với Nhã vân.
– Con yên tâm. Chỉ cần con không liên quan tới nó. Ta nhất định đảm bảo an toàn.
– Tốt nhất là cô ấy không sao.
Rầm.
Cánh cửa đóng lại như muốn rời ra.
————
Ngày hôm sauu.
Bụp.
– Là nó đấy à?
Giọng nói đầy quyền lực như là người đứng đầu của một băng đản nào đó.
Đã một ngày trôi qua cô vẫn chưa biết mình đang ở đâu .
Nhược Hàn bị bịt mặt trói chặt.miệng cũng bị buộc chặt. Cô cảm nhận được xung quanh rất đông người.
Một bàn tay thô bạo dựt lấy miếng vải bịt mặt cô ném nó ra.
Trước mặt cô là một cô gái cao to với thân hình chuẩn . Cô mang bộ đồ bó sát quấn người. Chiếc bốt cao 10 phân. Khuôn mặt được trang điểm một lớp phấn dày đặc.
Có vẻ đây Chính là ng đứng đầu của nhóm người này.
– Tuyệt đấy. Sắc đẹp không tồi.
Ả gật gật đầu kèm đôi môi không ngừng chuyển động nhai thứ gì đó trong miệng.
Mồ hôi nhễ nhại khắp thân thể của nhược Hàn. Xung quanh đều là bốn bức tường dày đặc.
– Ứ ú…
Nhược hàn cố gắng muốn nói thứ gì đó nhưng không thể phát ra lời.
Ả đàn bà kia vẫy tay vẻ ra hiệu. Lập tức một tên cao to thân hình như cổ thụ tiến gần tháo chiếc khăn bịt miệng cho cô.
Phù…
Cô mới được thở phào nhẹ cả người.
– Xem ra đẹp hơn trong ảnh rất nhiều…