[Ngược] Phong Hoa Tuyết Nguyệt ( Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân) - CHAP 43
CHAP 43:
PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT
———————–
Tiếng mưa rơi không ngừng, gió thổi làm tan mất cái ấm của mùa hè, mùi tanh bốc lên từ đất.
– Dạ Phong. Là em suy nghĩ không thấu đáo.
Bóng một người phụ nữ quỳ lạy, van xin dưới mưa một cách thẩn khiết, mái tóc đã ướt nhẹp nhỏ giọt thi nhau rơi xuống, cả bộ quần áo trên người ả cũng đã ướt sũng. ả quỳ gót khóc lóc van xin.
Dương Tích chỉ cúi đầu im bặt nhìn sự tức giận hiện rõ trên khuôn mắt hoàn mỹ của cậu. thi thoảng đôi môi lại cong lên tạo thành đường cong hoàn mỹ mà bao người ao ước.
nhưng chính bởi vẻ đẹp quá hoàn hảo ấy đã luôn gây rắc rối không ít cho cậu. vẻ đẹp tàn nhẫn lạnh lùng một cách sắc bén.
Viêm Dạ Phong nhìn ả một cách khinh thường, đôi môi đã thể hiện rõ điều đó.
dưới mưa mái tóc của cậu vài sợi đã bị ướt nhẹp. mặc dù được tên vệ sĩ che ô.
Cậu dí một ngọn sũng ngay giữa trán ả, đôi mắt không còn chút cảm xúc, chỉ còn sự đỏ ngòm. như muốn thiêu đốt đối phương.
– Anh..Anh…
ả vẫn cố khóc lóc cầu xin cậu. cả khuôn mặt đều là những giọt mưa thi nhau rơi xuống.
là ả tự cho mình thông minh.
ả thật ngu ngốc.
– Em và anh sắp đính hôn rồi..Anh..đừng như vậy..
nhìn ngọn súng trước mặt kèm đôi mắt hổ phách sắc bén của cậu mà ả run rẩy rõ sợ hãi.
Chiếc sơ mi trắng không gài vài cúc áo đã gần ướt , làm lộ bộ ngực rắn chắc . mái tóc hất lên đã rũ xuống. che gần một nửa đôi mắt.
– Tôi sẽ cho cô toại nguyện.
ngọn súng đã bắt đầu kêu rắc lên, ả nắm chặt đầu súng .
– Xin anh… Em sẽ không làm vậy nữa…Anh đừng làm vậy.
– chỉ vài giây. sẽ không đau đớn.
ả nắm chặt vạt áo sơ mi của cậu, không ngừng khóc lóc.
– Dạ Phong.. anh không thể. Anh muốn gì..em sẽ làm.
đôi môi nhếch lên đường cong nhẹ.
– Bất cứ điều gì?
ả liên tục gật đầu trong vô thức. nước mưa đã chảy vào miệng cùng hòa với nước mắt.
– Hủy đính hôn.
câu nói vừa dứt, ả như một kẻ mất hồn, ngước lên nhìn cậu một cách đau khổ.
nhìn ngọn súng có thể lấy mạng ả bất cứ lúc nào, người muốn lấy mạng ả lại là người mà ả muốn có được .
ả lại không nói nên lời.
– Nếu không muốn ảnh hưởng đến gia tộc.
câu nói vừa dứt cậu cũng vào trong xe mà phóng đi, ả buông thoảng hai tay dưới mưa, đôi mắt vô hồn như chìm trong nỗi đau quá lớn.