[Ngược] Phong Hoa Tuyết Nguyệt ( Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân) - CHAP 37
Chap 37
~~ PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT~~
💙💜💙💜💙💜💙💜💙💜💙💜💙💜💙
Chiếc Ghost bạch kim vừa tới khu biệt thự Của Tôn Tử Hàm cậu.
Nhược Hàn cũng đã Ngủ ngon trên xe. Tử Hàm cứ thế bế cô về phòng.
Cũng không nỡ rời mắt khỏi cô.
Cậu cẩn trọng băng lại đầu gối của cô một cách cẩn thận không để cô thức vừa thổi nhẹ.
Đôi mắt nâu khói u ám hiện rõ nỗi buồn.
Hai hàng mi cụp lại.
Đôi môi mím chặt thi thoảng lại nhếch nhẹ.
———-
Bóng tối trong một nơi khác lại vô cùng đáng sợ và u ám.
Tiếng khóc, tiếng than vãn, tiếng trách mắng cứ thế liên tục vang lên.
– Nhịp tim tiếp tục giảm.
– Máy kích tim.
– Lấy thêm túi máu
…
– Nguy rồi, huyết áp thấp hơn, Nhịp tim cũng giảm.
….
Bùng!
Đoàng!
Bùng!
Liên tục liên tục những tiếng súng phát ra chói tai.
Tiếng gào thét của một người phụ nữ trước khói đạn.
Hình ảnh người đàn ông nằm trên sàn với máu bê bết chảy không ngừng.
Híc! híc.
Không gian tối sầm âm u lạ thường. Người đàn ông không hề nhúc nhích nằm trên đất. Máu từ miệng tràn ra.
Bùng!
Phù! phù!
Nhược Hàn bỗng nhiên bật dậy, cả khuôn mặt đầy mồ hôi nóng hổi.
Cô đảo mắt nhìn quanh, cùng với hơi thở dồn dập qua khỏi cơn ác mộng, bóp chặt cái đồng hồ tròn nhỏ đeo trên cổ.
Hình ảnh ngày hôm ấy lại hiện ra như ác mộng.
Cả thân hình bước ra khỏi giường chểnh choạng như gần đổ sụp.
Cùng lúc đó một bàn tay đỡ lấy ôm chặt eo cô, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô.
Hai đôi mắt chạm nhau, Đôi mắt phượng hoàng đầy sự lạnh lẽo cô đơn, Đôi mắt nâu khói u ám lại toát lên sự ấm áp nhẹ nhàng.
– Lại định chạy lung tung à?
Nhược Hàn lắc đầu, đẩy nhẹ cậu ra, chỉnh lại bộ váy. Vuốt gọn mái tóc sau tai.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Tử Hàm khẽ hỏi nhẹ.
– Có lẽ là không.
Cô chỉ trả lời vu vơ cho qua, Đôi mắt Tử Hàm nhìn xuống cổ cô, Chiếc đồng hồ đeo cổ là thứ chỉ có duy nhất 2 cái trên thế giới.