[Ngược] Phong Hoa Tuyết Nguyệt ( Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân) - CHAP 33
Chap 33:
~~~~Phong Hoa Tuyết Nguyệt~~~~
——-
– Mẹ… Cũng nên về. Con ổn.
Cậu đặt hai bàn tay lên hai bờ vai bà, đôi mắt lại vô cùng nhẹ nhàng.
– Phong. Phi Yến Vi ít ra cũng là người mẹ chọn. Con không thể đối xử như vậy được.
Tử Hy nhăn mặt vẻ khó chịu nhưng lại vô cùng đau xót nhìn vết thương trước mặt mình.
– Cho tới tận bây giờ, con đã quá tử tế .
– Dạ Phong, Con hồ đồ từ khi nào vậy?
– Không hề.
– Con giải thích như thế nào?
Tử Hy chỉ vào Nhược Hàn vừa gằn giọng hỏi.
– Mẹ lại quan tâm mấy chuyện này?
– Tốt nhất đừng làm mẹ thất vọng.
Tử Hy dứt lời, đặt một hộp thuốc lên bàn. Vỗ nhẹ bàn tay cậu.
– Mẹ tin con biết nên làm gì.
Không nhanh không vội bà lắc đầu nhẹ rồi tiến gần Nhược Hàn. Đưa đôi mắt tò mò, nâng cằm cô lên.
– Rất đẹp.
Tử Hy cười nhẹ, vẻ mặt lại chứa thù hận khó hiểu , người phụ nữ quý phái lại luôn mang vẻ tôn nghiêm này. Lại cảm giác cô có chút giống mình.
– Bà cũng vậy.
Nhược Hàn khẽ trả lời, đôi mắt phượng hoàng lại tỏ vẻ say mê nhìn vẻ đẹp của quý bà trước mặt mình.
– Đẹp quá cũng không tốt . Lo cho bản thân đừng gây ảnh hưởng cho con trai ta là được.
Tử Hy đứng dậy, Bước ra ngoài, đằng sau là tên vệ sĩ cao to đi theo.
Tiếng bước chân đã nghe khá xa. Tử Hy cũng đã rời đi.
Không còn chút tiếng động.
Viêm Dạ Phong liền ngã ngay xuống sàn, bàn tay kia chống lên sàn, một tay ôm lấy thân thể , khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi run rẩy.
Đôi mắt hổ phách sắc bén khó chịu.
– Ra ngoài.
Nhược Hàn mới lộp cộp bò dậy vừa chút ngạc nhiên.
– Ta?
Cô chỉ vào mình rồi nhìn cậu.
– không! ta không bỏ mặc ngươi được.
– Cô thích ăn no đạn không?
Viêm Dạ Phong rít lên, đôi mắt đỏ ngòm đáng sợ , lại cố chống đỡ bản thân mình để không bị ngã nằm xuống dưới sàn.
– Đi ra ngoài!
– Không biết tốt xấu!
Nhược Hàn không nói gì thêm nhanh chóng khập khiễng đi ra, vừa chửi thầm cậu trong đầu.